Chương 28

Trong thôn chỉ có đúng một chỗ có thể nghe điện thoại, là Ủy ban thôn, Ủ ban thôn đã chi một số tiền lớn để lắp điện thoại, còn có một cái chuông, dùng để thông báo cho mọi người, ngoài ra còn dùng để đọc tin tức, lâu lâu công xã còn cho người đến để chiếu phim chiếu bóng cho họ.

Triệu Kha đi trên đường đất của thôn, hai bên đường cũng không có đèn điện, chỉ có thể nhẹ nhàng vừa đi vừa dò đường.

Con đường này cô đã đi từ nhỏ tới lớn không biết bao nhiêu lần, Triệu Kha còn nhớ có một nhà còn nuôi một con chó, nên lúc đi đến gần nhà đó cô còn cố tình chạy chậm, bước châm nặng nề dẫm trên đất.

“Gâu, gâu, gâu...”

Tiếng mắng của người chủ nhà còn truyền ra rất xa, nhưng hình như đã làm kinh động đến bầu trời đen, mấy hộ xung quanh cũng bắt đầu có chút động tĩnh.

Người tạo ra động tĩnh này- Triệu Kha nghe thấy thanh âm đằng sau, khóe môi lại hơi mỉm.

Người trưởng thành ngẫu nhìn cũng có chút tính trẻ con, ví như phá hoại giấc ngủ của mọi người vào ban đêm.

Tâm trạng của Triệu Kha rất tốt, bước chân cũng nhanh hơn.

Nơi ở của mấy người thanh niên tri thức khá là hẻo lánh, càng đi đến chỗ thanh niên tri thức, cây bên đường cũng ngày càng nhiều.

Triệu Kha lại đi thêm một lúc, cũng cảm thấy phía sau lưng có gì đó, cước bộ cũng chậm hơn, sau đó nén dũng khí quay đầu lại nhìn.

Dưới ánh trăng, một luồng gió thổi qua, trên mắt đất là bóng cây, là cây rung rinh phát ra tiếng xào xạc.

Ngoài mấy thứ này, cũng không có gì khác.

Cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý không, nhưng cảm giác có chút đáng sợ.

Cũng có thể chỉ là con chuột?

Triệu Kha mang một bụng hoài nghi mà quay đầu, sau đó tiếp tục đi lên phía trước.

Vừa đi vài bước, lại có tiếng gì đó, lần này còn rõ ràng hơn, cảm giác như có cái gì đó dẫm trên mặt đất.

“Ai!”

Triệu Kha hét ra đằng sau, “Ra đây!”

Không có người đáp lại, cũng không có bóng dáng của ai.

Ánh mắt của Triệu Kha dừng trên hai gốc cây có vẻ thô to, rất lâu sau mới quay đầu lại.

Cô dường như cuối cùng cũng chắc chắn, là do cô nghĩ nhiều, quay người liền rời đi.

Lần này cước bộ của cô không nhanh không chậm, hơn nữa dường như hơi vô tình mà đi dưới các bóng cây.

Bóng dáng của cô dường như thoắt ẩn thoắt hiện vào trong bóng đêm, sau đó lại đột nhiên biến mất sau một gốc cây.

Ngay lập tức, một người đàn ông xuất hiện cách đó không xa, nhìn qua nhìn lại, lại không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Kha nữa, lại bước nhanh thêm mấy bước, dừng ngay nơi mà Triệu Kha biến mất.

“Người đâu rồi?”

Triệu Kha lúc này lại xuất hiện, cất giọng trầm thấp ở sau lưng hắn ta, “Tôi ở sau lưng anh.”

“Ôi má ơi!”

Người đàn ông sợ hãi hét to, sau đó nhảy ra xa.

Ban đầu Triệu Kha còn cho rằng là Triệu Phong không yên tâm để cô ra ngoài, nên lén lút theo sau, nhưng ban nãy khi người đó đi gần cô, cô mới nhận ra, hóa ra là lưu manh trong thôn, Trần Tam Nhi.

“Trần Tam Nhi, buổi tối không an ổn ở nhàm ra ngoài hù dọa ai vậy?”

Trần Tam Nhi vỗ vỗ ngực, sau đó mới nói: “Sao lại là cô?”

Thanh âm của Triệu Kha gằn nhẹ, “Thế mày nghĩ là ai?”

“Đương nhiên là tri thức chứ ai.” Trần Tam Nhi trầm giọng, “Con gái nhà người ta vừa bị chọc liền đỏ mặt ngại ngùng, chứ ai như cô, đυ.ng vào là lập tức mắng chửi người, ai như cô chứ, nếu mà biết là cô, tôi đã rời khỏi đây từ sớm rồi.”

“Là thanh niên tri thức mày liền được trêu chọc à? Ai cho mày cái lý đó?” Triệu Kha lập tức bị hắn chọc tức, sau đó giơ cây đuốc lên, “Mày qua đây cho tao.”

Trần Tam Nhi đương nhiên không qua đó, lập tức chạy khỏi, “Là tự cô ra ngoài vào ban đêm, bị hù dọa còn trách ai chứ?”

Triệu Kha cầm cây đuốc chỉ mặt, “Mày nói lại lần nữa xem!”

Trần Tam Nhi không dám nói chuyện.

“Có gan thì mày đừng có chạy.”

“Tôi cũng không ngốc.”

Triệu Miên xinh đẹp, ở trong thôn cũng có vài chàng trai thích cô ấy, Triệu Tam Nhi cũng từng chọc ghẹo chị cô, sau đó bị Triệu Kha dùng gậy đuổi đánh chạy quanh thôn, giống y chang với tình trạng hiện tại.

Chỉ thiếu đúng một điều là Triệu Phong đứng bên cạnh hò hét cổ vũ.

Nhưng bây giờ Triệu Phong cũng rất cường tráng, nếu để cho cậu biết hắn dám dọa chị cậu, đương nhiên kết quả cũng là bị đánh te tua.

Trần Tam Nhi run rẩy, chạy còn nhanh hơn nữa.

Triệu Kha đuổi hắn cả đoạn đường, sau đó nhìn thấy hắn càng chạy càng xa, lập tức kiếm thêm vài ụ đất, ném về phía hắn.

Trần Tam Nhi “A” một tiếng.

Triệu Kha vừa chạy theo vừa ném, còn ném chuẩn xác vào trên người hắn ta.

Trần Tam Nhi trốn chạy, “Tôi cũng không muốn làm gì cả, chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi thôi.”

“Chơi vui không?”

Động tĩnh của hai người cũng không nhỏ, mấy nhà ở bên cạnh cũng bật đèn theo.

Trần Tam Nhi nhìn trước nhìn sau, sợ bị người khác bắt gặp, nên dừng lại, hai tay giơ lên, ý đầu hàng, “Chị, chị là chị ruột em, chị đừng đánh em nữa, xin chị đấy.”

Triệu Kha cũng dừng lại, cầm cây đuốc, cố gắng giữ lại nhịp thở.

Mắt Trần Tam Nhi liếc ngang liếc dọc, nhân lúc cô không chú ý, liền co giò chạy.

Lần này hắn ta chạy hết sức lực của mình, chạy không ngừng, mới mấy giây đã biến mất tăm.

Lúc này Triệu Kha vẫn chưa điều hòa xong nhịp thở, nên cũng không đuổi theo.

Từ trong phòng có một nam một nữ đi ra, người đàn ông một tay cầm đèn dầu, một tay cầm gậy, người phụ nữ còn lại dựa vào ánh sáng nhìn ra ngoài, sau đó mới kinh ngạc hỏi: “Triệu Kha, sao em lại ở đây?”

“Anh Thường Sơn, chị dâu à.” Hô hấp của Triệu Kha vẫn còn hơi gấp, sau đó liền giơ quyển sách trên tay, “Em đi đưa quyển giáo án cho tri thức Trang.”

Thường Sơn nghi hoặc hỏi, “Chỗ tri thức không phải ở phía đông đầu thôn sao?”

Từ nhà Triệu Kha đến đây, đã đi lố qua chỗ tri thức rồi.

Triệu Kha đành nói thật.

“Em gặp Trần Tam Nhi, vừa mới đuổi theo hắn ta đến đây.”

Vợ Thường Sơn vừa nghe, tức giận nói: “Cái người Trần Tam Nhi này, cứ phải đi trộm gà sờ chó, không biết lần này lại là nhà nào xui xẻo chịu thiệt rồi.”

Triệu Kha cũng không nhìn thấy trong tay Triệu Tam Nhi đang cầm thứ gì, nên cũng không nói thêm vào, chỉ vẫy tay ý tạm biệt: “Anh chị đi ngủ đi, em đến chỗ tri thức.”

Vợ Trường Sơn nhìn cô nói với ngữ khí vô cùng tốt: “Sao em tốt bụng vậy? Người ta muốn tranh vị trí giáo viên với em, em còn cho người ta mượn giáo án.”

Triệu Kha cũng không phải Thánh Mẫu, chủ yếu cũng không phải cố tình giấu diếm làm gì, bây giờ còn cùng Triệu Tam Nhi làm ồn ào, càng cố tình giống như cô đang muốn làm tốt hình ảnh của mình vậy, liền nói: “Tri thức Trang cũng rất nghiêm túc, mặc dù chỉ là dạy thay, nhưng chúng ta cũng không thể làm ảnh hưởng việc học hành của mấy đứa nhỏ.”

Chị dâu cũng thuận mồm khen Trang Lan vài câu, sau đó hỏi: “Thế để anh em đưa em đi nhé?”

Triệu Kha đốt lại cây đuốc, “Cũng không sao, em đã mang theo vũ khí rồi ạ.”

Hai vợ chồng đều cười, “Thế được, nhanh đi đi.”

Triệu Kha quay người đi, rời đi một cách lặng lẽ, lại quay trở lại mạch suy nghĩ.

Hình tượng của Triệu Tam Nhi ở trong tiểu thuyết đó với ngoài hiện thực cũng không khác nhau mấy, cũng là dạng lưu manh, trộm gà phá chó, là người mà cả thôn đều ghét.

Nhưng tại sao đội sản xuất lại cứ bao dung cho hắn ta như vậy, vù hắn có một người bố tốt, hơn nữa cũng là vì hắn ta cũng chưa có làm ra việc gì cực kỳ độc ác, cho nên cùng lắm mọi người chỉ “giáo dục” hắn một trận liền thôi.

Hơn nữa ở trong tiểu thuyết, cái kết của hắn cũng rất thảm, cho nên vì hắn làm chuyện lưu manh với nữ tri thức, cuối cùng bị phán tử hình.

Người nữ tri thức mà hắn giở trò lưu manh cũng không phải Trang Lan, hắn ta cùng lắm chỉ trêu cô ta vài câu, người hắn bắt nạt là một người khác nữa.