Chương 25

Triệu Kha đương nhiên cắn chặt không buông tha, dù cho bà Triệu Nhị có làm như nào cũng không buông ta.

Bà Triệu Nhị vốn là lấy chuyện Hồ Hòa Chí bị thương đến làm loạn, nhưng bây giờ chỉ có thể nói thực ra chỉ là hơi bầm xanh một chút, cũng không có nặng lắm, Triệu Phương Phương cũng không thể nói là do cô ta giả vờ được.

Cuối cùng bà Triệu Nhị không những không chiếm được chút lợi ích nào, ngược lại còn ăn thiệt không ít, cả nhà đều hoảng loạn chạy đi.

Xã viên hóng hớt xong, còn chưa xem đủ đã phải rời đi.

Còn Hồ Hòa Chí thì ngồi trong nhà, vừa nhìn thấy bà Triệu Nhị mặt nhăn như trái mướp, lập tức liền cảm thấy có chút nguy cơ, “Phương Phương?”

Triệu Phương Phương có chút chột dạ mà nhìn chồng, chỉ có thể cắn răng, nói gọn chuyện đã xảy ra ở nhà Triệu Kha.

Hồ Hòa Chí càng nghe càng gấp gáp.

Rõ ràng chỉ cần đến làm loạn, quấy khóc như mọi ngày, thanh niên trẻ tuổi như Triệu Kha chắc chắn sẽ không chịu nổi mà nhượng bộ.

Nhưng làm bể đồ nhà người ta, có lý cũng thành không có lý.

Dưới dưới thôn, đều là sâu bọ, nếu không nói rõ thì việc gì cũng không làm được.

Việc thành thì ít mà việc thất bại thì nhiều!

Hồ Hòa Chí lúc này rất mơ hồ, không nhịn được, trừng mắt, “Làm loạn thì loạn, còn làm bể đồ nhà người ra làm gì chứ!”

Ngữ khí của hắn quá rõ ràng, tính cách của bà Triệu Nhị ai cũng biết, giọng nói liền gắt lên, chửi: “Mày ăn đồ, dùng đồ đều là của nhà tao, cái gì cũng không làm, còn có mặt mũi mà chỉ trích tao?”

Sắc mặt của Hồ Hòa Chí lập tức hòa hoãn lại, liền tỉnh táo trở lại, lập tức điều chỉnh ngữ khí, giọng nói hòa nhã mang ý xin lỗi: “Bà à, cháu chính là bị Triệu Kha làm tức đến mơ hồ rồi, là cháu nông nổi, bà cũng đừng tính toán với cháu nhé.”

Triệu Phương Phương cũng khuyên lơi: “Đúng đó bà, Hòa Chí không có ý nói bà đâu, chỉ là anh ấy quá nôn nóng thôi.”

Bà Triệu Nhị trừng mắt nhìn Hồ Hòa Chí một cái, “Ăn cơm.”

Hồ Hòa Chí chỉ có thể nhẫn nhịn trốn sau thân thể của Triệu Phương Phương, cúi đầu nhìn xuống bàn, cực kỳ nhẫn nhịn.

Hắn sớm đã muốn đá chết mấy người nông thôn quê mùa này.

Trên bàn ăn, cũng không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng bà Triệu Nhị khua chén bát, gõ đũa lên bát, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn.

Bà Triệu Nhị lại thả bát xuống.

Tất cả mọi người đều nhìn bà ta.

Bà Triệu Nhị tức giận: “Cũng không thể chịu thiệt như vậy, để tôi đi ra ngoài hỏi thăm.”

Hồ Hòa Chí ngược lại không có tự tin như bà ta, hắn vốn biết hắn không xuất sắc như Triệu Kha, hơn nữa gần đây lại xuất hiện loại chuyện này, khả năng cao sẽ không vượt qua được vòng loại.

Hơn nữa rõ ròng biết bản thân sẽ không được chọn, nhưng hắn lại không cam tâm để Triệu Kha có thể thuận lợi làm giáo viên.

Ánh mắt Hồ Hòa Chí lại động, lại có thêm một chủ ý.

Bà Triệu Nhị lại bị người ta chặn ở ngoài cửa.

Đa số những người nhận đồ của bà ta, cho dù bên trong có nghĩ như thế nào, nhưng bề mặt vẫn tỏ ra rất hợp tác với bà ta, cũng không có ý hối hận.

Bà Triệu Nhị lúc này cũng thỏa mãn mà về.

Triệu Kha đến buổi chiều thì đến trường học, thay Hồ Hòa Chí giảng bài.

Đám con nít rất hoan nghênh cô, thanh âm con nít non nớt đồng thanh “Chào giáo viên Triệu.”

Triệu Kha chỉ cười cười tỏ ý đáp lại, rồi nhìn qua phía Ngưu Tiểu Cường, “Ngưu Tiểu Cường, đỡ hơn chút nào chưa? Không cần trả lời, gật hoặc lắc đầu là được rồi.”

Ngưu Tiểu Cường rất thật thà, cười cười, gật đầu rất có lực.

Triệu Kha hơi hơi cười, nhìn chung quanh, để ý thấy cô bé ngồi cạnh cậu nhóc cùi đầu, nhìn có vẻ tâm trạng không tốt.

“Chúng ta cứ bắt đầu học trước.”

Triệu Kha lật sách, đồng thời nhìn vào bảng điểm danh ở trên bục giảng, hóa ra em gái cùng bàn với Ngưu Tiểu Cường tên là Ngụy Như Nguyệt.

Cái tên này cũng khá hay.

Triệu Kha làm như không có gì xảy ra rồi lên lớp, sau khi tan học, cô chủ động cùng đám con nít ra sân trường chơi.

Một mình cô chơi cũng rất vui, nhưng cũng chú ý tới việc Ngụy Như Nguyệt còn chưa ra ngoài, cuối cùng chỉ có mình cô ấy ở lại lớp học.

Lúc tan học, đám con nít vây quanh Triệu Kha, cùng cô đi cùng, một đám líu ríu nói chuyện không ngừng, sau đó từng người tách ra về nhà của mình.

Ngưu Tiểu Cường cũng giơ tay tạm biệt cô, Triệu Kha nhìn thấy Ngụy Như Nguyệt như mất hồn mất vía đi ở đằng trước, liền tăng cước bộ, đi lên phía trên.

Bên cạnh đột nhiên nhiều hơn một người, Ngụy Như Nguyệt giật mình, nói: “Cô giáo Triệu.”

Ánh mắt của cô cũng rất hiền từ, quan tâm nói: “Cô thấy em tâm trạng không tốt, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Ngụy Như Nguyệt lại dùng dáng vẻ khổ não nhìn cô, hơi hơi lắc đầu.

Triệu Kha biết cô bé đang giả vờ, cũng không hỏi nữa, chỉ hơi hơi vỗ vào vai cô gái nhỏ.

Ngụy Như Nguyệt hơi hơi run, lại phát hiện Triệu Kha như đang cổ vũ cho cô, như buông xuống điều gì đó, sắc mặt hơi hơi hồng hồng.

Cô là thanh niên hiền lành lương thiện, vậy mà lại dọa tới đứa nhỏ này.

Triệu Kha dùng ngữ khi hiền lành thở dài, lại hỏi dò: “Em ở trong trường có bạn thân không?”

Ngụy Như Nguyệt chỉ hơi lắc đầu, hơi nhỏ giọng nói: “Em có bạn thân ở nhà, nhưng bạn ấy không có đi học.”

“Là bạn gái sao?”

Ngụy Như Nguyệt gật đầu, “Vâng.”

Bây giờ đa phần nhiều người trong nhà có điều kiện không tốt, nhưng đa phần mọi người lại muốn đẻ thật nhiều con, con cái nhiều tức là có nhiều phúc.

Nhưng nuôi một đứa trẻ đi học cũng là không dễ dàng, đương nhiên mấy gia đình này cũng khá là phân biệt đối xử.

Con trai đương nhiên cũng không phải làm gì, hơn nữa mọi người trong nhà cũng đều nhất trí đối xử tốt với con trai, còn những đứa con gái, chỉ có thể làm lao động nặng nhọc.

Còn như chị em Triệu Kha, đương nhiên rất ít.

Triệu Kha ngày ngày nghe thấy những chuyện như vậy, tuy rằng có chút bi thương, nhưng cũng không thể quản được những người khác, chỉ có thể cố gắng giúp được ai thì giúp.

“Cô Triệu...”

Triệu Kha hồi thần, dịu dàng hỏi: “Ồ?”

Ngụy Như Nguyệt hơi hơi cắn môi, gật đầu, nước mắt lưng tròng nói: “Có phải là em thiếu chút nữa sẽ hại chết Ngưu Tiểu Cường không ạ?”