Cho nên nhà họ Ngưu mới rời đi được chưa bao lâu, bà nội Triệu Nhị đã dắt hết người nhà, trừ Hồ Hòa Chí tìm đến nhà của Triệu Kha.
Bà Triệu Nhị mở toang cửa lớn, hò hét: “Triệu Kha! Mày ra đây cho tao!”
Trong phòng khách, một nhà bốn người vẫn đang ăn cơm nhìn qua.
Bà Triệu Nhị xông vào, chỉ vào mặt Triệu Kha mắng: “Mày đẩy ai? Cái thứ có mẹ sinh không nó mẹ dạy như mày...”
Triệu Phong tức điên lên, lập tức đứng dậy xông ra ngoài, nhưng bị Triệu Kha cản lại.
Ngọc Tú Lan cùng Triệu Kiến Quốc trầm mặc, “Nhị thẩm, sao lại nói như thế?”
Hàng xóm cùng cả nhà bà Triệu Nhị, xã viên của đội sản xuất của ghé vào sân nhà họ để hóng chuyện.
Bà Triệu Nhị phun một ngụm đờm, mắng to: “Tao mắng cái thứ con nít ranh nhà mày, bây giờ cái gì mày cũng thể hiện rồi, đúng là thứ ***, chúng mày phải bồi thường cho tao!”
Triệu Phong nhịn không nổi, ánh mắt hiện vẻ độc ác, “Mắng ai đó!”
Triệu Kha dùng một tay giữ không nổi, chỉ đành dùng hai tay ôm cậu ấy lại, an ủi, “Người ta đánh rắm, em giận làm gì?”
Triệu Phương Phương phẫn hận nhìn chằm chằm Triệu Kha, “Triệu Kha, mày đúng là thứ không có giáo dục, mắng cả người lớn, còn động tay động chân với anh rể, để Hòa Chí bị thương, nếu mà để lại di chứng gì, thì mày đền nổi sao?”
Bà Triệu Nhị không ngừng chửi: “Triệu Kha, mày còn dám mắng tao?! Mày***, tao***, mày phải bồi thường cho tao, mày không bồi thường ngày nào tao cũng đến nhà mày quậy phá!”
Bà lão chửi người cũng quá mức, mọi người ở trong sân cũng không nghe nổi nữa, chỉ có thể khuyên.
“Nhị thẩm, con gái nhà người ta còn nhỏ thế, đừng có quá mức.”
“Đúng thế, nãy tôi vừa xem Hồ Hòa Chí cũng có sao đâu.”
“Triệu Kha cứu đứa trẻ, sao lại bị chửi thế kia?”
“Chỉ vì một công việc, đáng để thế không?”
Bà Triệu Nhị cũng không rảnh để quan tâm đến mấy người khác, nhưng nếu để bà ta đáp, chắc chắn là đáng giá, cực kỳ đáng giá là đằng khác.
Ngọc Tú Lan còn cần mặt mũi, tức nhưng cũng không thế chửi đổng giống như bà ta, còn cố thử cùng bà ta nói đạo lí: “Bồi thường gì chứ, Hồ Hòa Chí lúc ấy còn đang ở trên bục giảng không có phản ứng, con gái của cô nhanh nhạy đi cứu người, làm sao có thể để ý đến hắn?”
“Cháu rể tôi vốn muốn xuống đó đấy, tao thấy chính là Triệu Kha cố ý dành công, nếu không cũng không phải là ngày nó dạy thay, nó qua đó làm gì?”
Bà Triệu Nhị quay người ra sân, hét vào phía đám người, “Mọi người xem, xem thái độ của Ngọc Tú Lan, còn không phải là sợ Triệu Kha không thắng được cháu rể tôi sao!”
Ngọc Tú Lan cũng không nhịn nữa, “Nhị thẩm, nếu lại như thế, tôi cũng không khách khí nữa...”
“Mày không khách khí? Tao mới không khách khí với chúng mày!”
Chân của bà lão lập tức đạp lên cái bàn, lật đổ cả cái bán, chén bát đũa trên bàn rơi xuống đất bể hết, cả đồ ăn trên bàn cũng rớt hết xuống đất.
Ngọc Tú Lan tức tối, lập tức muốn xông qua.
Nhìn thấy vợ sắp muốn xử đẹp bà già kia, Triệu Phương Phương lập tức giơ tay, Triệu Kha hét: “Cha!”
Triệu Kiến Quốc lúc này đã ôm chặt lấy eo của vợ, ôm bà lui về đằng sau, khuyên nhủ: “Em à, em là chủ tịch hội phụ nữ, không được động tay.”
Còn Triệu Kha kéo em trai lui về sau, lúc không khống chế nổi nữa, sắp không nhịn được nữa, mới nhéo một cái ở lưng nó, “Tìm đội trưởng đi, đừng có quản nữa.”
Triệu Phong sờ sờ vết cấu, bị thương nhìn chị, sau đó thống hận mà nhìn những người đang bắt nạt người nhà họ, chạy xông ra ngoài.
Muốn xử những người không biết xấu hổ, thì phải không biết xấu hổ hơn họ mới được, xung động không thể giải quyết được gì.
Triệu Kha nhìn bà Triệu Nhị, trên mặt không có chút tức giận, cúi đầu nhìn đống bát đũa vỡ trên đất, sau đó còn cười: “Bà, có phải bà biết chán đũa của bọn cháu đã cũ rồi, nên cố ý qua đây đổi bát đũa mới cho tụi cháu đúng không, cảm ơn bà nha.”
Triệu Kha chỉ những người bên ngoài, “Mọi người cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi nhé, là do bà làm lật bàn, cũng không phải là cái bàn tự bay. Sao? Bà làm hư đồ nhà người ta còn không muốn đền sao?”
“Tao cứ không đền đấy!”
Triệu Kha cũng không tranh luận nữa, “Để đội trưởng đến phân xử, bà không muốn đền cũng phải đền.”
Bà Triệu Nhị lật bàn, quả thức không có đạo lí, nói không lại cô, vừa nâng tay đã muốn đánh Triệu Kha.
Triệu Kha cũng không tránh, còn dùng cánh tay để hứng lấy cái tát của bà ta, còn kêu “Á” một tiếng rồi nằm xuống đất, thậm chí cũng không để ý hình tượng của bản thân, ngẩng đầu liền hét về hướng cha mình: “Cha, chân con không động đậy được nữa, mau mau kiếm ván đỡ con lên công xã, đến trạm xá, con muốn đi làm nghiệm vết thương, con muốn báo cảnh sát!”
Ngữ khí của cô không hề giống người bị thương đòi công bằng, hơn nữa còn giống “Nhanh nhanh, con đau đến muốn gãy xương rồi.”
Triệu Kiến Quốc cùng Ngọc Tú Lan cũng không nghĩ đứa con gái an tĩnh dịu dàng của mình lại có thể làm ra việc này, lập tức ngơ ra.
Bà Triệu Nhị vẫn tức lắm, “Mày đừng có giả vờ, tao còn chưa có dùng lực nữa!”
Triệu Kha chính là cố ý, còn sợ người khác không nhìn ra, nhưng cho dù có nhìn ra thì có làm sao? “Tôi muốn báo công an, bà Triệu Nhị cố ý đánh người, phải bồi thường.”
Bố mẹ của Triệu Phương Phương sợ hãi thật sự làm loạn đến chỗ công xã, một người bên trái một người bên phải kéo bà Triệu Nhị, “Mẹ, thôi kệ đi.”
Bà Triệu Nhị vốn đã quen làm loạn như vậy, chiếm được chút lợi ích gì thì cũng cố gắng chiếm, trước nay cũng chưa từng thất bại, không vui, “Thôi cái gì chứ? Dựa vào cái gì phải thôi. Nó đánh cháu rể của tôi, phải bồi thường, đi công xã, tụi tao cũng đi!”
Triệu Kha cũng tùy tiện đổi một cách thức khác, lập tức ngồi trên đất khóc một trận lớn “Báo cảnh sát còn cần bằng chứng, tôi cứu người không cẩn thận đυ.ng trúng, còn bà là cố ý đánh người, nhiều người đều nhìn thấy như vậy, tùy ý các người.”
Ngọc Tú Lan cũng không tức nữa, đẩy đẩy Triệu Kiến Quốc, “Đúng thế, mau kiếm xe bò.”
Lời vừa dứt, Triệu Phương Phương lập tức ôm bụng, hét, “Bà, con đau bụng...”
Trong phòng ngoài phòng, mọi người đều xáo động.
Việc gì cũng không quan trọng bằng đứa trẻ, Triệu Kiến Quốc liền đi qua xem xét.
Bà Triệu Nhị liền đẩy ông ra, “Không cần mày giả vờ làm người tốt!”
Mấy người họ không nôn nóng, Triệu Kiến Quốc còn không hiểu gì nữa, lập tức đứng lại.
Trong sân, không biết ai hô to “Đội trưởng đến rồi”, ngay sau đó mọi người nhường ra một con đường, Triệu Tân Sơn trầm mặc đi đến, sau lưng là Triệu Phong và Triệu Vân Vân.
Triệu Kha liền vỗ đống bụi trên quần áo, đứng lên như chưa có gì xảy ra, cũng không đợi bà Triệu Nhị nói chuyện, còn tốt bụng nói: “Đội trưởng, thương thân cốt phải dưỡng 100 ngày, Hồ tri thức bị thương nặng, cũng làm chậm trễ mấy đứa nhỏ, chiều nay cứ để cháu dạy thay.”
Bà Triệu Nhị kinh ngạc, “Ai nói không thể dạy! Mày đừng có nói láo!”
Triệu Phương Phương ngơ ra, không hiểu gì cả, chỉ có thể nhìn qua phía bà nội.
Trên đường đi Triệu Tân Sơn đã nghe Triệu Phong kể tường tận mọi chuyện, chau mày nhìn từ đông sang tây, “Chuyện buổi sáng, hiệu trưởng, giáo viên Ngô, các cháu học sinh đều nhìn thấy, con gái tôi vội vã, không cẩn thận đẩy Hồ Hòa Chí, tiền chữa bệnh tôi sẽ trả.”
Hóa ra là chuyện Triệu Vân Vân làm, mấy người nhà Triệu Nhị nhìn nhau, bố mẹ của Triệu Phương Phương lúc này mới làm người tốt, “Anh à, đây chỉ là hiểu lầm, sao có thể để anh trả tiền chứ.”
Triệu Tân Sơn nhìn mấy người họ, cũng không quan tâm đến bố mẹ nhà Triệu Phương Phương, công chính nói: “Chuyện nhị thẩm làm vỡ đồ của nhà Triệu Kiến Quốc, phải bồi thường.”
“Tôi không có tiền.”
Triệu Tân Sơn cũng không nhận người họ hàng này, “Tôi sẽ để Ngưu kế toán tính toán, đợi đến cuối năm chia công điểm, thì sẽ trừ vào tiền công nhà mấy người.”
Lúc này, bà Triệu Nhị thật sự khóc đến đau rứt.
Triệu Kha cười như không cười nhìn cảnh này, còn thảo mai nói: “Chuyện bà Triệu Nhị cố tình đánh cháu, thôi cháu không tính toán nữa.”
Cô không thích làm loạn, không đồng nghĩa cô không biết làm loạn.