Chương 23

“Hộc!”

Một cục gôm bay ra từ trong miệng của bé nam, sao đó là một tiếng khóc hơi khàn khàn.

Triệu Vân Vân kinh ngạc hét: “Ra rồi, ra rồi!”

Hiệu trưởng cùng với giáo viên Ngô nghe thấy, cuối cùng cũng thở ra một hơi.

Chỉ có Hồ Hòa Chí, vẫn đang xoa xoa bụng với lưng, cười không nổi.

Bé nam tên Ngưu Tiểu Cường, là đứa con trai duy nhất nhà Ngưu kế toán của đội sản xuất.

Những học sinh khác tiếp tục lên lớp, nhà Triệu Vân Vân cùng nhà Ngưu kế toán ở gần nhau, nên cô ta cũng rất quen thuộc với Ngưu Tiểu Cường, lập tức quay đầu lại báo cho nhà của Ngưu kế toán, còn Triệu Kha dẫn đứa trẻ đến trạm xá.

Triệu Kiến Quốc thấy cô dẫn một đứa trẻ qua, đầu tiên hoan nghênh đứa bé, sau đó liền dò hỏi: “Đứa nhỏ này là sao vậy?”

Triệu Kha để đứa nhỏ há miệng, “Bị hóc, em ấy nói họng còn hơi đau.”

Triệu Kiến Quốc liền vội dẫn đứa nhỏ ra chỗ có ánh sáng tốt để kiểm tra, Triệu Kha cũng không còn việc gì làm nữa, nên nói với bố một tiếng, liền về nhà nấu cơm.

Cả nhà họ Ngưu vội vội vàng vàng đến trạm xá, Bà nội Ngưu và mẹ của Ngưu Tiểu Cường lo lắng đến mức chảy cả nước mắt, nhìn thấy cục vàng nhà mình không sao, lúc này mới đỡ nôn nao.

Nhưng bà nội Ngưu và mẹ của Ngưu Tiểu Cường vẫn khóc một hồi lâu, mẹ của Tiểu Cường không nhịn được mà đánh nhóc hai cái, “Cái đứa nhóc nghịch ngợm này!”

Thật sự cũng quá mức nguy hiểm rồi.

Kế toán Ngưu cũng không nhìn thấy Triệu Kha, hỏi một lúc, mới cảm ơn với Triệu Kiến Quốc.

Triệu Kiến Quốc cũng thả lỏng, nhưng cũng không kê thuốc cho Ngưu Tiểu Cường, chỉ dặn đừng để đứa nhóc nói quá nhiều, ăn chút đồ thanh đạm, chú trọng dinh dưỡng nhiều chút.

Ngưu kế toán lại cảm ơn một lúc, sau đó mới dắt con về nhà.

Sau 20 phút, cả nhà họ Ngưu lại tề tựu lại ở nhà của Triệu Kha.

Bà nội Ngưu cùng mẹ của Ngưu Tiểu Cường xách một con gà, trong giỏ còn có trứng gà, hai người vừa gặp Triệu Kha liền không ngừng nói cảm ơn, một người thì nhét gà vào trong tay cô, bắt cô phải nhận cho bằng được.

Triệu Kha một mực từ chối: “Bà nội Ngưu, thím Ngưu, thực sự cũng không phải chuyện lớn gì, mọi người không cần khách khí đến thế đâu ạ.”

Con gà vẫn còn sống, bà Ngưu bóp chặt lấy hai cánh của nó, đầu con gà không ngừng hướng về phía cô “Cục ta cục tác” không dứt, “Đứa nhỏ, cháu mau nhận lấy, không nhận là bà giận đấy nhé.”

Triệu Kha nhìn con gà, sau đó lùi ra sau, cười, “Thật sự không cần đâu ạ.”

Ở bên cạnh, mẹ của Tiểu Cường nhét giỏ trứng gà vô trong lòng cô, sau đó không ngừng nói, “Nếu không phải có cháu, Tiểu Cường nhà chúng tôi liền không càn nữa, cháu nhất định phải nhận lấy.”

Trứng dễ vỡ, Triệu Kha chỉ có thể giữ lấy đồ, cũng không dám động đậy gì nữa.

Nhưng một nhà chỉ có thể nuôi hai con gà, mùa này gà mới bắt đầu đẻ trứng, trong cái giỏ này có 7-8 cái trứng gà, chắc cũng phải để dành nhiều ngày, cho nên cô thật sự không dám nhận.

Ngưu kế toán cùng với ông nội Ngưu ở bên cạnh, cũng không ngừng bắt cô nhận lễ.

Triệu Kha hai tay không đấu lại nhiều người như thế, chỉ có thể không ngừng từ chối, một cái miệng cũng không thể nói lại 4 người, chỉ có thể nhượng bộ, “Trứng gà cháu có thể nhận, nhưng gà thật sự không được.”

Mẹ của Tiểu Cường cũng không quản mà thả tay, bà Ngưu cũng học theo cách đó, không ngừng ép vai của cô, còn “uy hϊếp”: “Nếu mà thả tay là nó bay đó.”

Cả nhà họ nói xong câu đó liền rời đi.

Con gà đó cũng không biết là chỉ bắt nạt người hiền, sợ hãi kẻ mạnh hay sao, mà còn thật nghe lời của người chủ cũ, vào trong tay của Triệu Kha liền vỗ cánh thật mạnh, làm rơi cả mấy sợi lông gà.

Triệu Kha cố gắng khống chế con gà sắp phát điên, một tay giữ gà một tay giữ trứng, thật sự không thể đuổi theo được người nhà họ Ngưu.

Lúc này ba người nhà họ Triệu mới quay trở lại, vừa hay nhìn thấy bộ dạng khó xử của cô, Triệu Phong cười ngặt nghẽo.

Cũng lúc này, Hồ Hòa Chí nhẫn nhịn mà dạy xong tiết cuối cùng của buổi sáng, vừa đi vừa cố ý sờ vào lưng vào bụng, phàm là có người nhìn thấy hỏi hắn ta làm sao, hắn chỉ cười khổ nói: “Có đứa học sinh bị hóc đồ, tôi vừa mới đi xuống hỏi, thì Triệu Kha liền xông vào lớp học, tông vào người tôi, may mà đứa trẻ không có làm sao.”

Cũng không quan tâm người nghe sẽ nghĩ như nào, hắn cũng không thèm giải thích.

Nhưng thật sự có người đã nghĩ sai rồi, có người cho rằng Triệu Kha đã làm chậm trễ Hồ Hòa Chí cứu đứa trẻ, có người cho rằng hôm nay Hồ Hòa Chí dạy thay, Triệu Kha cố tình đi để thể hiện bản thân.

Còn Hồ Hòa Chí chỉ hồi đáp mơ hồ: “Chắc mọi người nghĩ lầm rồi, chắc không phải như vậy đâu.”

Khi hắn ta về đến nhà, Triệu Phương Phương nhìn thấy động tác của hắn, lập tức căng thẳng hỏi: “Hòa Chí, anh bị thương sao?”

Hồ Hòa Chí cũng không quan tâm vợ bụng to đi nhanh như thế sẽ không an toàn, chỉ chú tâm biểu diễn, cô ta vừa động vào hắn, lập tức tỏ ra khổ sở đau đớn, lâu lâu còn rêи ɾỉ mấy tiếng.

Triệu Phương Phương lập tức thả lỏng tay, gấp gáp, “Em làm anh đau rồi sao?”

Hồ Hòa Chí miễn cưỡng gật đầu, còn hơi xoa xoa tay cô ta, “Không sao, em đang mang bầu, phải cẩn thận chút.”

Triệu Phương Phương lúc này vừa cảm động vừa nhìn hắn đầy yêu thương.

Hồ Hòa Chí cũng không dẫn vợ về phòng, ngược lại trực tiếp ra phòng chính, ở trước mặt người trong nhà, dơ áo lên, để họ nhìn thấy vết bầm tím trên lưng và trên bụng hắn.

“Trời ạ.” Triệu Phương Phương nhếch miệng, “Sao mà nghiêm trọng như vậy?”

Bà nội Triệu cùng bố mẹ của Triệu Phương Phương cũng lo lắng hỏi: “Sao thế? Đi dạy thay còn bị thương là sao?”

Hồ Hòa Chí lại nói lại lời mà hắn vừa nói ở bên ngoài, lại nói thêm một lần cho họ, còn nói: “Vốn tôi còn tính xuống đó, lại bị dọa khiến động tác chậm một chút, cô ta đột nhiên xong vào rồi, cứu con trai của Ngưu kế toán, nguy hiểm như vậy, nhưng công lao lại là của cô ta hết.”

Hồ Hòa Chí than thở: “Ài...Bà nội tặng nhiều đồ như thế, e là công giã tràng rồi.”

Lúc này đến cả Triệu Phương Phương cũng muốn đi hỏi tội Triệu Kha, nhưng bị bố mẹ cô giữ lại, sợ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng.

Hồ Hòa Chí sờ tay vợ, dịu dàng nói: “Em đừng tức giận, vẫn là thân thể quan trọng.”

Hắn dỗ dành Triệu Phương xong, lại nói thêm một câu, “Cũng không phải chuyện to tát gì, vốn là để chăm sóc cho em với con, làm yên lòng bà với bố mẹ, nếu không anh cũng không muốn tranh giành chức giáo viên này làm gì.”

Hắn vừa nói như vậy, Triệu Phương Phương liền muốn đi hỏi tội Triệu Kha, ai khuyên cũng không nghe vào.