Còn lúc này Triệu Kha đã đến trường.
Trường tiểu học của đội sản xuất thêm cả hiệu trưởng Cố Hồng Quang mới được có ba người giáo viên, trong số đó có Cố Hồng Quang và vợ ông ta, cũng là tri thức Ngô Anh, và một người khác là Triệu Miên.
Mỗi người phụ trách hai cấp học, hiệu trưởng phụ trách khóa sắp tốt nghiệp, giáo viên Ngô dạy nhóm lớp 3 lớp 4, còn Triệu Miên dạy các em nhỏ vừa lên tiểu học.
Nhưng trước khi Triệu Miên vào làm ở trường học, khi mà học sinh còn chưa có nhiều, thì chỉ có hiệu trưởng Cố cùng vợ ông ta phụ trách hết tất cả học sinh.
Vợ chồng hai người họ không có con cái, nên cũng coi như là nhìn mấy đứa trong thôn Triệu lớn lên, nên khi nhìn thấy Triệu Kha thì họ cực kỳ nhiệt tình, giáo viên Ngô trực tiếp dẫn cô vào trong lớp, “Không nghĩ tới con sẽ đổi công việc cho Tiểu Miên, nhưng tình cảm của hai chị em tốt như thế, hai bác cũng không thấy bất ngờ.”
Triệu Kha cúi đầu, nhìn có vẻ rất thoải mái.
Giáo viên Ngô nhìn bọn họ, cười hiền từ, “Để cô giới thiệu em cho học sinh.”
Học sinh lớp 1 có 13 em, lớp hai có 11 em, đều học trong cùng một lớp, Triệu Kha đi sau giáo viên Ngô vào, mấy đứa con nít dùng đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Triệu Kha.
Bọn họ khẳng định có nghe qua người lớn trong nhà nhắc đến cô, chỉ là không quen cho lắm.
Triệu Kha dựa vào lời giới thiệu của giáo viên Ngô, cố gắng nhớ khuôn mặt của bọn nhỏ, sau đó nói với bọn nhỏ mình là em gái của giáo viên Triệu Miên, nên chúng nó cũng có thể gọi cô là cô Triệu, sau đó cũng không nói gì nữa, mà bắt đầu giảng dạy.
Cơ sở giảng dạy của thôn Triệu cũng không nhiều, học sinh lớp 1 lớp hai cùng nhau học một lớp, lúc dạy bài của một khóa, liền để khóa còn lại tự học hoặc ra ngoài thực hiện các hoạt động khác.
Ngẫu nhiên cũng có một số đứa nhóc khá thông minh, cũng có thể hiểu được nội dung học của khóa lớp lớn hơn, kiểm tra cũng đạt, trường học sẽ cho bọn nó nhảy lớp.
Lúc dạy học cũng rất năng động.
Triệu Kha dạy tiết đầu là dạy cho mấy đứa nhóc lớp 1, vừa giảng bài vừa phải viết đề lên bảng cho học sinh lớp 2, sau đó nhìn mấy đứa lớp 2 chau mày, nhăn nhó nhìn đề bài, liền cảm thấy rất vui vẻ.
Ngẫu nhiên cũng có mấy đứa nhóc khá nghịch ngợm, khi Triệu Kha nhìn qua, chúng nó liền ngồi thẳng ngay lập tức, không cần cô phải la mắng dạy dỗ gì cả.
Kết thúc tiết học, Triệu Kha khá thoải mái, thậm chí còn có chút cảm giác đã tìm được nơi gửi gắm.
Kiểu công việc này, rất thích hợp cho cô “Dưỡng lão”.
Buổi trưa Triệu Kha về nhà liền biết được, bà Triệu Nhị Nãi lại bắt đầu quậy phá ở chỗ Ủy ban, muốn Hồ Hòa Chí cũng đi dạy thay, hơn nữa đội trưởng cũng đã đồng ý rồi, lúc này cô cuối cùng cũng có chút cảm giác nguy cơ.
“Bà Triệu Nhị cứ phải đòi công bằng, sau đó tri thức trang cũng đã đồng ý báo danh rồi, đội trưởng liền bảo để cho ba người thay phiên nhau mỗi người một ngày.”
“Thế còn hai ngày còn dư lại thì sao?”
Ngọc Tú Lan rất thoải mái mà nói: “Mẹ đã nói với đội trưởng rồi, con không có tranh với bọn họ, để hai ngày đó cho họ tới dạy thay.”
Triệu Kha liền thả lỏng, trên mặt toàn ý cười, ngữ điệu còn có chút nghiêm trọng, “Mẹ, nếu đã muốn công bằng, thì tất cả mọi người đều phải công bằng, để con phải khiêm nhượng như vậy, hình như có chút ngạo mạn.”
“Ngạo mạn gì chứ?” Ngọc Tú Lan nói, “Học nhiều như vậy, còn không biết dùng từ.”
Bà ấy cũng không để tâm, Triệu Kha ngược lại cũng không tiếp tục tranh luận, chỉ nói trước để cho bà chuẩn bị: “Thế thì cứ như thường đi, chỉ cần con có thể cầm được, nhất định là dựa vào thực lực, nếu không cầm được công việc này, thì cũng chứng minh là người khác có năng lực.”
Ngọc Tú Lan căn bản không nghĩ con mình sẽ không được chọn, chỉ mặc kệ để cô muốn làm gì thì làm.
Triệu Kha cứ thế mà rời đi rồi.
Buổi chiều cô lại đến trường, thái độ vẫn như buổi sáng, cũng không có vì cảm thấy có chút nguy cơ mà trở nên căng thẳng.
Triệu Kha thoải mái dạy nốt hai tiết học, cũng không vội vã về nhà, cùng giáo viên Ngô đào chút rau dại, sau đó gần 5 giờ mới trở về nhà.
“Sao giờ mới về?”
Triệu Kha bỏ đống rau dại vừa hái được vào cái lán, không vội nói: “Sao ạ?”
Ngọc Tú Lan tức giận nói: “Còn sao nữa! Bà Triệu Nhị cũng quá không biết điều rồi!”
Hóa ra buổi sáng, Bà Triệu Nhị tìm đến Triệu Tân Sơn, buổi chiều liền bắt đầu chạy ngược chạy xuôi, cho nhà này mấy quả trứng gà, lại cho nhà kia mấy lon gạo, đều là vì muốn bọn họ chọn Hồ Hòa Chí.
Triệu Kha cũng cạn lời: “Bà ấy đúng là dám cắt thịt đấy!”
Bà ta ngày thường chỉ muốn chiếm lợi ích của người khác, lần này đúng là dám bỏ ra, cũng quyết tranh giành cho bằng được.
Ngọc Tú Lan cũng rất tức giận, “Không bằng cái gì chứ, hứ!”
Triệu Kiến Quốc ngồi cạnh ngữ khí tốt mà nói: “Chúng ta cũng có thể làm thế để người ta bầu cho nó.”
“Không cần, tôi là chủ tịch hội phụ nữ, sao có thể làm như vậy.”
Một buổi sáng lại thêm một buổi chiều, đồng chí Ngọc Tú Lan như được dạy dỗ, khó khăn thở dài, “Sớm biết như thế, tôi đã không để...”
“Ài...”
Ngọc Tú Lan vừa thở dài, liền nhìn qua Triệu Phong, “Mày thở dài cái gì?”
Triệu Phong cau mày, “Mọi người không hiểu đâu.”
Ngọc Tú Lan càng nghĩ càng khó chịu, thấy con trai còn như thế, Triệu Phong lập tức như đυ.ng đến họng súng, “Cút cút cút! Đừng ở đây, tao thấy mày tao càng tức!”
Triệu Phong chỉ có thể ủ rũ quay người rời đi.
Ngọc Tú Lan: “...”
Triệu Kha nhịn cười, cũng quay người đi vào phòng.
Ngọc Tú Lan gọi cô lại, mặt mũi có vẻ ngại ngùng, nói với cô: “Con không có việc gì thì đi lại trong thôn, thấy mấy người chú, thím thì nhiệt tình một chút.”
Triệu Kha ngược lại còn yêu cầu: “Thế lần sau mẹ đừng phóng khoáng hộ con, con đã trưởng thành rồi, có nguyên tắc riêng của mình.”
“Mày có 70-80 tuổi, trong mắt mẹ mày mày vẫn là con nít.”
Cô không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn bà.
Ngọc Tú Lan ngại ngùng, chỉ có thể đẩy đẩy chồng.
Triệu Kiến Quốc làm ngơ, coi như không biết gì hết.
Ngọc Tú Lan tức tối đạp ông một phát ở dưới bàn, sau đó lại đập vào tay cô, “Được, được, được, sau này tôi sẽ không quản việc của mấy người nữa.”
Nói không quản, nhưng thực ra sau này vẫn quản.
Việc dỗ dành mẹ cô còn có bố cô, Triệu Kha nói xong liền rời khỏi.
Cô đóng cửa, vừa ngẩng đầu nhìn ra trước mặt, không nhịn được mà cong khóe miệng.
Triệu Phong đang ngồi trước cửa, bĩu môi, nhìn chằm chằm vào ánh trăng, cảm giác cả người đều chìm trong cảm xúc u buồn.
Khó trách đồng chí Ngọc mắng người, cô nhìn hắn như thế tay còn hơi ngứa, “Mày muộn như thế rồi không đi ngủ, ở đây diễn cái vẻ thanh niên ủ rũ này làm gì?”
Triệu Phong lén lút nhìn chị, “Một bên là chị ruột, một bên là người mình thích, chị không hiểu cảm giác của em...”
Triệu Kha: “...”
Nó lại phát bệnh rồi à?