Chương 16

“Cô còn nhớ tới việc này à?”

Triệu Vân Vân ảo não, “Cô đừng có trêu chọc tôi, nói đi tôi phải làm sao?”

Triệu Kha kéo dài thời gian, “Cô cứ án binh bất động trước, đợi tôi trở lại được không?”

“Không được.” Triệu Vân Vân chống nạnh, “Tôi vừa nhìn thấy một nữ tri thức mới mắt đi mày lại với tri thức Phó, lỡ như bị cô ta cướp mất phải làm sao?”

“Nữ tri thức? Ai?” Triệu Kha tò mò hỏi.

Triệu Vân Vân cũng không tình nguyện nói, “Thì là cái người mà đứng gần đàn ông thì không biết nói chuyện đó.”

Triệu Kha còn đang tưởng nam chính nữ chính đã bắt đầu tìm hiểu nhau rồi, hóa ra không phải, hứng thú liền mất một nửa, “Thế cái tri thức Phó đó có để ý cô ta không?”

Triệu Vân Vân liền vui vẻ giản mày, “Không có.”

Triệu Kha gật đầu, không thể tiếp tục chịu đựng cô ta nữa, nói: “Nếu cô thích anh ta, thì phải thuận theo sở thích của anh ta, hiểu chứ?”

Triệu Vân Vân than thở, “Tôi có học qua tiểu học.”

“Không phải ý đó, ý tôi là, cô biết làm sao để thuận theo sở thích của tri thức Phó đó không?”

Triệu Vân Vân hỏi: “Làm thế nào?”

Triệu Kha chỉ dẫn cho cô ta, :”Cô nhìn tri thức Phó, cô cảm thấy hắn ta sẽ thích kiểu con gái nào?”

Triệu Vân Vân nghĩ nghĩ, hỏi ngược lại,” Có văn hóa?”

“Còn có?”

Triệu Vân Vân nói: “Xinh đẹp?”

Triệu Kha: “Không có đặc điểm tính cách à?”

Triệu Vân Vân liền có chút không vui: “Dịu dàng, chăm chỉ.”

Những điều này là tự cô ta nói, không có chút quan hệ gì với Triệu Kha, những thứ này so với sở thích của tri thức Phó quả thật không hề giống chút nào.

Nhưng Triệu Kha lại gật đầu, “Nếu cô đã tự hiểu, vậy thì không phải đã có phương hướng rồi sao, đầu tiên cứ thực hiện những cái gì dễ trước, đến nhà tôi, tôi cho mượn hai quyển sách, cô xem trước đi.”

Triệu Vân Vân kinh sợ, sao, sao đột nhiên lại phải đọc sách rồi? Nếu cô ta mà thích đọc sách, thì cũng không đến mức chỉ tốt nghiệp tiểu học.

Triệu Kha chau mày, “Mới có chút khó khăn, đã làm khó cô rồi?”

Ánh mắt của cô ta trầm mặc, qua một hồi lâu, mới cắn răng, “Được.”

Triệu Kha cong môi, sớm dự liệu cô ta sẽ không kiên trì nổi ba ngày, để tiện trốn cô ta, khỏi phải chịu đựng cô ta suốt ngày kêu tri thức Phó dài, tri thức Phó ngắn.

Thật tốt, cuối cùng tai cô cũng được yên tĩnh rồi.

Triệu Kha đuổi xong Triệu Vân Vân, buổi trưa cả nhà cùng nhau ăn cơm, qua một giờ chiều, mới dẫn theo chị cả rời khỏi nhà.

Trên đường hai chị em đổi nhau đạp, bốn rưỡi đã tới công xã.

Triệu Miên đã có vài lần lên công xã, nhưng đa phần là vì mua chút đồ trong nhà, một đường tiết kiệm, đi từ nhà tới công xã, mua xong đồ liền trở về nhà, không hề la cà.

Hôm nay trời còn chưa tối, Triệu Kha liền dẫn chị cả lượn qua lượn lại.

Ở nhà, trước giờ đều là chị cả chăm sóc cô, nhưng hôm nay tất cả đối với chị cả đều rất lạ lẫm, xung quanh đều là người lạ, mặc dù biểu cảm của Triệu Miên trông rất bình thường, nhưng thực ra vẫn luôn theo sát em gái một tấc không rời, không dám cách em quá xa.

Ban đầu Triệu Kha còn chưa phát hiện, lúc sau mới tinh ý nắm tay chị gái, vừa dẫn vừa chỉ đường cho chị.

Chỗ nào là đường ra, chỗ nào có nhà vệ sinh, chỗ nào có bạn học của cô, chỗ nào có thể tìm người tới giúp,...

Đến tối, Triệu Kha dẫn chị gái vào trong ký túc xá, để chị gái làm quen với mấy người bạn cùng phòng.

Vì trước đó Triệu Kha đã giải thích trước với bạn, nên mọi người đối xử với Triệu Miên rất nhiệt tình.

Hai chị em chen chúc nhau trên một chiếc giường, Triệu Miên vẫn không thể ngủ được, liền dán vào tai em nhỏ giọng nói: “Trước đây chị liền biết em thông minh, biết nói chuyện, nhưng cũng không nghĩ đến em lanh lẹ như vậy, nhìn còn giống người lớn hơn cả chị.”

Triệu Kha ôm chị cả, như tiếp thêm năng lượng, “Chị, em tin chị sẽ làm được.”

Qua một lúc lâu, Triệu Miên mới nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.

Cách ngày, cô lại dẫn chị vào xưởng làm thủ tục.

Triệu Miên vốn xinh gái, có rất nhiều chàng trai cả có quen biết, cả không quen biết lân la đến làm quen cô.

Mấy người họ đều muốn đến cướp cải trắng nhà cô, Triệu Kha bảo vệ chị gái, vừa cười vừa mắng đuổi bọn họ đi.

Mấy người công nhân đó cũng cười vui vẻ rời đi, nhưng cũng không nhịn được cứ quay đầu lại nhìn nhìn, làm Triệu Miên ngại ngùng không dám ngẩng đầu.

Lúc này Triệu Kha càng có cảm giác cô đang bảo vệ chị tránh để chị rơi vào ổ sói, nghĩ tới có một ngày chị cô sẽ rơi vào tay con sói nào đó, liền tức đến chịu không được.

Tất cả thủ tục được hoàn thành, Triệu Miên cũng chính thức gia nhập vào đội ngũ lao động của xưởng.

Triệu Miên không nỡ rời khỏi em, tiễn em đến tận cửa xưởng, mới bị Triệu Kha đuổi trở lại, cô còn nói “Chị còn đang phải xách hành lý, cứ cầm xe đạp đi, chị cũng không dùng tới.”

Triệu Kha nghĩ tới sau này chị sẽ đi đi về về khá nhiều, có thể tới đón chị cả, liền lái xe đạp, “Chị, chị về đi, sau này em có thời gian sẽ tới thăm chị.”

Triệu Miên đứng ở cổng, nhìn theo bóng em gái từ từ biến mất, mới quay vào trong.

Chuyện của hai người họ còn đang rất thuận lợi, nhưng khung cảnh lúc này của đội sản xuất nhà họ Triệu lại hoàn toàn ngược lại.

Mới sáng sớm, một bà lão gầy gò tóc bạc phơ đến chặn trước cửa đội sản xuất, đứng trước mặt Triệu Tân Sơn cùng Ngọc Tú Lan nói, “Triệu Miên vào xưởng rồi, phần việc dư ra của cô ta, dựa vào cái gì để Triệu Kha đến tiếp nhận?”

“Sao? Đội sản xuất này là của Ngọc Tú Lan rồi à?”