Chương 15

Họ có sức ảnh hưởng thứ hai trong thôn Triệu là họ Ngọc, họ của Ngọc Tú Lan.

Người họ Ngọc trong thôn tuy không nhiều, nhưng đều là người có năng lực.

Những năm chiến tranh trước đây, công xã Song Sơn cũng có rất nhiều người tham gia quân ngũ, cũng có một số người phụ nữ mạnh mẽ, trực tiếp cướp lấy súng, gϊếŧ rất nhiều tên địch.

Thời cha của Triệu Kiến Quốc và Triệu Tân Sơn, cũng có không ít người tử trận.

Nhà họ Ngọc cũng thế, chỉ có mỗi bà lão họ Ngọc còn sống sót, nhưng bà ấy cũng không được hưởng mấy năm thái bình, mắc bệnh mà qua đời.

Mẹ ruột của Ngọc Tú Lan, bà ngoại của Triệu Kha, đồng chú Lưu Tam Ni cũng là một người phụ nữ có năng lực, thời chiến chính là đội trưởng đội phụ nữ, làm đến mấy năm trước, mới theo tùy quân với đứa con trai vừa lên chức đoàn trưởng, chức vụ cũng chuyển lại cho Ngọc Tú Lan, bà mới được lên làm chức Chủ tịch Hội phụ nữ.

Bây giờ cả thôn Triệu chỉ sót lại có ba hộ có họ Ngọc, mà đàn ông của ba nhà này đều được bà ngoại của Triệu Kha nuôi lớn, nên cực kỳ chăm sóc Ngọc Tú Lan, bà ta nói gì làm theo nấy.

Hơn nữa, Ngọc Tú Lan còn có người chị họ, mặc dù gả xa nhà, nhưng chồng bà ta cũng là công an địa phương.

Sức ảnh thưởng của Ngọc Tú Lan ở trong thôn, tuy rằng trước mắt chưa bằng Triệu Tân Sơn, nhưng ai biết được sau này chứ.

Triệu Tân Sơn vừa nghĩ đến việc này, liền không khống chế nổi miệng, rời phòng đi ra sân, hút một điếu thuốc.

Lý Hà Hoa bấy giờ còn đang ở trong phòng nhào bột chuẩn bị hấp màn thầu, thấy thế cũng ra theo, không ngừng càm ràm, “Ông đang làm gì? Muốn hút tới chết đúng không?”

“Để tôi nói với bà cái này.” Triệu Tân Sơn gọi vợ ra trước mặt, nói vài câu vào tai bà ta.

Lý Hà Hoa hoài nghi: “Đây là muốn làm gì? Với cái tính khí đó của Nhị Thẩm, còn không phải muốn náo loạn sao?”

Triệu Tân Sơn không để bà ta hóng hớt, “Bà đừng quản, tôi bảo thì bà cứ làm đi.”

Lý Hà Hoa lườm ông ta, khó chịu: “Đi thì đi.”

Bà ta cởi nút thắt của tạp dề xuống, đá vào người chồng, “Đừng có hút nữa, hôi chết đi được.”

Triệu Tân Sơn cầm điều thuốc vội vàng né tránh, tức giận, “Cái bà già này...”

Lý Hà Hoa dường như không nghe thấy, đã rời khỏi nhà từ lâu.

Ngày thứ hai, Triệu Tân Sơn đã ký xong giấy tờ đổi công việc cho Triệu Miên.

Bây giờ còn đang bận rộn cho vụ xuân, mọi người đều tề tựu lại, nên việc Triệu Kha đổi công việc cho chị cả, từ lúc đội sản xuất họp, còn chưa tới hai tiếng đồng hồ, đã lan ra toàn thôn.

Mọi người đều xôn xao thảo luận về chuyện này.

Có người vừa làm việc vừa trực tiếp ghé qua bên nhà họ Triệu, tìm ba người Triệu Kiến Quốc, Ngọc Tú Lan, Triệu Phong để hóng chuyện.

Cũng không chỉ hóng hót, mà còn bơm đểu thêm vài câu.

“Tú Lan/ Kiến Quốc, sao không chuyển công việc qua cho Triệu Phong?”

“Triệu Phong, sao chị hai cháu lại không đổi việc cho cháu chứ?”

Suy nghĩ của bọn họ cũng rất đơn giản, con gái sớm muộn rồi cũng gả qua nhà khác, chính là người khác họ, không bằng đổi công việc cho thằng con trai.

Ngọc Tú Lan cũng không hề khách khí với mấy người này, “Chủ tịch đã nói rồi, phụ nữ có thể chống nửa bầu trời, công việc của Triệu Kha tôi cũng không giúp đỡ gì, nó muốn chuyển cho ai thì chuyển, tại sao tôi phải cản nó chứ?”

“Sao lại không giúp gì? Nếu không phải vợ chồng hia người cho nó ăn học cấp 3, thì nó làm sao có thể có được công việc ấy?”

Người nói ra lời này là một bà cô có mắt tam giác, tên là Điền Quế Chi, nói đến việc Triệu Kha tốt nghiệp cấp 3, ngữ khí của bà ta còn có vẻ rất bất mãn.

Ngọc Tú Lan cãi lại, “Đó là nhờ năng lực của con bé?”

Bên phía của Triệu Kiến Quốc, suy nghĩ của mấy người đàn ông hoàn toàn giống nhau.

“Con gái gả đi như bát nước hất ra ngoài, sau này người dưỡng già cho hai người, cũng chỉ có vợ chồng con trai, là Triệu Phong.”

Triệu Kiến Quốc cũng không hề tức giận, ai nói gì ông cũng chỉ cười cho qua chuyện: “Anh chị em nó hòa thuận là được.”

Còn bên phía Triệu Phonglaij có mấy đứa con nít tuổi tương đương đến trêu chọc, “ Có công việc này, còn sợ tri thức Trang không thích cậu sao?”

Triệu Phong cũng không vui vẻ gì, “Tri thức Trang nếu như thích tôi, thì cũng là do nhìn ra được năng lực bất phàm của tôi...”

Những người khác: “.....”

Bản thân cậu ta như nào, chẳng lẽ còn không tự rõ ràng sao?

“Triệu Phong đúng là không bằng chị Triệu Miên.”

Triệu Vân Vân vừa mới kéo Triệu Kha ra khỏi nhà, không ngừng phẫn nộ: “Dựa vào cái gì chỉ được chuyển cho Triệu Phong chứ? Cũng đâu phải là việc nhà của mấy người họ, đừng nghĩ rằng cái gì tôi cũng không biết, bọn họ ngày nào chẳng lén nói sau lưng tôi không có bản lĩnh, mấy người họ chính là đang đố kị.”

Triệu Kha dỗ dành cô ấy: “Đúng, đúng là như thế, cô nói gì cũng đúng.”

Mặc dù trong lòng cô không hề đồng tình theo cách mà Triệu Vân Vân nhìn nhận về hai chị em của mình, việc đem năng lực của người khác ra so sánh đều không phải là chuyện tốt gì cho kham.

Triệu Vân Vân chỉ thở dài một hơi, hỏi cô, “Cô như này không phải là chịu thiệt sao?”

Triệu Kha cười cười, cố ý nói, “Chịu thiệt là phúc, chị tôi nói, sẽ kiếm thật nhiều tiền nuôi tôi.”

Triệu Vân Vân đột nhiên cảm thấy ghen tị.

Triệu Kha nhìn sắc trời, “Cô gọi tôi tới để nói mấy câu này thôi sao? Buổi chiều tôi còn phải lên xưởng làm nốt thủ tục này.”

“Không phải vẫn còn sớm sao, giúp tôi nghĩ một chút, làm sao để tiếp cận tri thức Phó, hắn ta cứ không để ý tới tôi.”