Đi được một đoạn, Triệu Kha mới buông Triệu Phong ra, cười mỉa mai: “Triệu Phong, mày cũng có tiền đồ quá nhỉ.”
Triệu Phong cười hề hề: “Chị hai.”
“Mày thích cô thanh niên tri thức mới xinh đẹp kia đúng không?”
Triệu Phong một mực phủ nhận: “Đương nhiên không phải.”
“Ồ? Thế sao?”
Triệu Phong đỏ mặt, nhưng cũng tỏ ra hào sảng nói: “Em cảm thấy cô ấy không giống với những cô gái khác.”
Điều này, đến Triệu Miên cũng cảm thấy tò mò rồi.
Triệu Phong cười ngốc nghếch, “Mặc dù em ấy còn gầy như con gà con, nhưng em cảm thấy em ấy có thể sống được rất lâu.”
Triệu Kha, Triệu Miên cạn lời: “......”
Còn không bằng nói thích người ta vì nhan sắc, nói ra lời này, chẳng có cô gái nào nguyện ý nghe.
Triệu Phong hoàn toàn không để ý, vẫn cười ngốc nghếch.
Lúc nãy Triệu Kha cũng chẳng nói chuyện với Trang Lan, nhưng cũng nhìn lướt qua, Trang Lan đúng là có hơi gầy gò, nhưng giữa hai lông mày lại hiện lên sự bất khuất.
Giống như lời nói của Triệu Phong, người như vậy nghĩa là có sức sống kiên cường, phải không?
Trong tiểu thuyết, Trang Lan chính là người như vậy, nhà cô ta trước nay thiên vị em trai, việc gì cũng em trai, cô ta bị ép tới thôn Triệu, cắn răng làm công việc đồng áng nặng nhọc, phải tự mình giải quyết mọi thứ, từ các mối quan hệ đến việc tìm cơ hội thoát thân, trở thành một con phượng hoàng, thoát ra khỏi thôn Triệu.
Nam chính Phó Hằng ban đầu cũng chỉ muốn đứng ở ngoài lạnh lùng quan sát, cuối cùng cũng bị sự kiên cường của cô ta làm cho cảm động, ra tay giúp đỡ cô ta vào lúc mấu chốt, từ đó hai người đã ở bên nhau, đạt được cuộc sống hạnh phúc.
Mà lúc này, mối quan hệ của nam nữ chính cũng còn rất mờ nhạt, gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào hỏi.
Triệu Kha thực ra cũng không ghét Trang Lan mấy, nhưng trong nguyên tác hai người họ chính là một cặp, cô cũng không muốn em trai mình dính dáng tới hai người họ, để khỏi phải bị tổn thương.
May mà Triệu Phong cũng chỉ là yêu đơn phương, nên Triệu Kha cũng không ngốc đến mức cầm gậy đánh uyên ương.
Khi ba chị em về tới nhà, Triệu Phong mới năn nỉ chị hai: “Chị hai, chị đừng có mách với mẹ có được không?”
“Tại sao?”
Triệu Phong cau mày.
Triệu Miên nói với cậu: “Mẹ không thích thanh niên tri thức, mỗi khi có đợt thanh niên tri thức mới, đều đã cảnh cáo không được tiếp xúc với nữ thanh niên tri thức.”
Triệu Phong bênh vực Trang Lan: “Trang Lan không phải kiểu người vì để làm công việc nhẹ nhàng hơn mà cưới người nông thôn.”
“Quen nhau bao lâu rồi, mà mày biết rõ về người ta thế?” Triệu Kha đẩy cửa gỗ, “Không nói cũng được, mày ít ra chỗ của mấy thanh niên tri thức đi, mày không sợ bị người ta nói, thì cũng nên quan tâm thanh niên tri thức ấy nhìn thấy mày liền phiền.”
Triệu Phong trợn tròn mắt, tỏ ra bất đắc dĩ “Ồ”.
Ngày hôm sau, Bà Ngũ từ sáng sớm đã xách theo một cái làn, ngồi xe bò của con trai đi về phía thôn Lý.
Xe bò đi ngang qua gốc cây Hòe đầu thôn, có người nhìn thấy, hỏi bà ta đi đâu.
Bà Ngũ cũng không giấu diếm, vỗ vỗ vào cái làn trên xe bò, đáp: “Đi từ chối nhà họ Lý, Tiểu Lan không đồng ý.”
Tôn đại nương- người có bốn đứa con gái liền kinh ngạc: “Đối tượng xem mắt tốt như vậy, Chủ tịch Ngọc cũng không đồng ý?”
Bà Ngũ cười cười trả lời: “Có cái gì mà kinh ngạc, không có duyên thôi.”
Tôn đại nương ánh mắt xoay chuyển, bước lên trước, cười nịnh nọt: “Thím Năm, vậy thím giới thiệu nhà họ cho Đông Niếp nhà con đi, con thấy cậu con trai nhà họ Lý ấy cũng rất ổn.”
Thím Đông ngồi dưới tán cây nghe vậy liền cười: “Bà nghĩ cái gì vậy, con trai nhà người ta sẽ nhìn trúng con bé đen đen nhà bà chắc?”
Tôn đại nương quay đầu lại, “Đen thì sao? Con bé Đông Niếp nhà tôi biết làm việc, mông còn lớn, chắc chắn có thể sinh đẻ.”
Thím Đông hỏi: “Con bé Xuân Niếp nhà mày có bầu chưa?”
Tôn đại nương nghe hỏi vậy sắc mặt liền không tốt.
Trong lúc hai người tranh luận, bà Ngũ đã sớm ngồi xe ra khỏi thôi.
Thôn Lý, nhà kế toán Lý.
Thông thường việc xem mắt như vậy, dù cho có thành công hay không, đều phải thông báo rõ ràng.
Ngày hôm qua trên đường quay trở lại thôn Lý, hai vợ chồng họ Lý mới hỏi Lý Đại Thắng về Triệu Miên.
Lý Đại Thắng không có nói chuyện suýt nữa đã đánh nhau với con trai của nhà họ Triệu, chỉ tự tin nói: “Cô ấy có thể không thích con sao? Con vừa mới gặp em gái cô ấy, cô ấy liền căng thẳng rồi.”
Mẹ Lý Đại Thắng còn hỏi Triệu Kha trông như nào, nhưng Lý Đại Thắng tỏ ra chê bai, bà ta mặc dù cũng hơi tiếc, nhưng cũng chỉ có thể nhận Triệu Miên làm con dâu.
Cho nên cả nhà họ Lý đều cho rằng, hôm nay bà Ngũ qua đây, chính là để thông báo tin mừng.
Tuy nhiên, sau khi bà Ngũ bước vào sân nhà họ Lý, đã mở cái làn trong tay ra, “Mẹ Đại Thắng à, tôi đến trả đồ hộ nhà họ Triệu.”
Mẹ Lý Đại Thắng lập tức biến sắc mặt, hỏi: “Thím Ngũ, thím nói vậy là có ý gì?”
Bà Ngũ khéo léo trả lời: “Nhà họ Triệu cảm thấy tính cách hai đứa nhỏ không hợp nhau lắm, chuyện xem mắt cứ như vậy đi.”
Mẹ Lý Đại Thắng vội vàng, “Tụi nó tiếp xúc với nhau tốt như thế, làm sao lại không phù hợp rồi? Chẳng lẽ có thanh niên nhà nào có điều kiện tốt hơn cả Đại Thắng nhà tôi sao?”
Bà Ngũ đáp lời: “Đại Thắng nhà cô đúng là rất tốt, lúc ta qua nhà cô, còn có nhà khác muốn nhờ tôi giới thiệu con gái nhà đó cho nhà cô, nhưng tôi không đồng ý, Đại Thắng nhà cô hẳn là xứng đáng tìm được một cô gái tốt hơn thế, đúng không?”
“Vậy còn nhà họ Triệu, tại sao...”
Bà Ngũ còn muốn khách khí nói thêm vài câu, Lý Đại Thắng từ trong nhà xông ra, “Mẹ, không thành thì thôi, cô ta chỉ là có chút xinh đẹp, có cái gì mà kiêu ngạo như vậy?”
Không thể xúc phạm bà mối, hơn nữa người này còn là trưởng bối của nhà họ Triệu.
Mẹ Lý Đại Thắng vỗ vỗ con trai đang có sắc mặt xám xịt, quay đầu xin lỗi bà Ngũ: “Nó còn nhỏ, tính khí có chút lớn, không có ý xấu gì cả.”
Bà Ngũ chỉ cười cười, không nói lời nào, chỉ để lại đồ rồi rời đi.
Sau khi mẹ Lý Đại Thắng tiễn bà ra cổng, quay lại liền âm dương quái khí nói: “Nhìn như con hồ ly tinh ấy, chắn chắn không an phận, không có cô ta thì tìm người tốt hơn.”
Lý Đại Thắng siết chặt nắm đấm không nói chuyện, trong lòng càng lúc càng bực bội..
Nhà họ Triệu.
Lúc Triệu Kha tỉnh lại, những người khác trong nhà đã rời đi.
Cô vào bếp lấy ra đồ ăn sáng còn nóng ấm trong nồi, ngồi dưới mái hiên nhìn ra sân.
Mọi thứ đều sạch sẽ ngăn nắp, hiển nhiên sau khi “ quyết định” đổi công việc được toàn gia thông qua, mọi người cũng chẳng kỳ vọng cô sẽ làm việc nhà.
Triệu Kha tuy lười nhưng cũng chưa tới mức để cả nhà bận rộn làm việc, còn mình cô rảnh rỗi, vui chơi. Cô vào trong nhà lấy quần áo bẩn, chuẩn bị đi giặt.
Khi cô đang đổi nước nóng vào chậu giặt, bên ngoài có tiếng người gọi: “Triệu Kha, em có nhà không?”