- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Thập Niên 70: Tôi Mang Thai Ba Bảo Bối
- Chương 9: Nghỉ trưa
Thập Niên 70: Tôi Mang Thai Ba Bảo Bối
Chương 9: Nghỉ trưa
Hành động sạch mâm là đánh giá tốt nhất đối với một đầu bếp, nó chứng tỏ được đồ ăn của cô nấu đã được mọi người trong nhà họ Tiêu công nhận.
Nhìn người nhà họ Tiêu, ai nấy đều ăn chưa đã thèm nhưng dạ dày cũng có giới hạn nếu không chỗ đồ ăn này cũng sẽ không đủ.
“Không ngờ con dâu tư lại làm đồ ăn ngon đến như vậy” cha Tiêu nói.
“Đó không phải là vấn đề, vấn đề là sau này chúng ta sẽ có lộc ăn đây” anh cả Tiêu cũng đi theo phụ họa.
Nhưng nghĩ đến ngày mai, bọn họ phải quay lại huyện làm việc, không phải ngày nào cũng có thể trở về nên có chút ngượng ngùng.
Thầm nghĩ “Về sau cần phải trở về nhiều hơn.”
Nhà họ tiêu không riêng gì anh cả Tiêu nghĩ như vậy, mà các anh em khác cũng có cùng ý nghĩ như vậy…
Con dâu nhà họ Tiêu ai nấy đều tốt, không trốn tránh việc nhà như những nhà khác. Bọn họ đều tranh nhau làm việc nhà, cũng sẽ không cố ý để người khác làm hết tất cả mọi việc, ai có thời gian thì làm, những người khác cũng sẽ giúp đỡ.
Giống như việc Lưu Li ở cữ, ba chị dâu của nhà họ Tiêu cũng sẽ giúp mẹ Tiêu phụ em dâu ở cữ. Họ cũng sẽ không ghen tị với cô khi cô ăn súp gà và trứng, bởi vì ở thời điểm họ ở cữ mẹ Tiêu đối xử với mọi người đều bình đẳng như nhau…
Đương nhiên mẹ Tiêu có đôi mắt chọn con dâu rất tinh tường. Họ đều không phải là người hay để ý và so đo…
Tại đồn điền nhà họ Tiêu, các em gái xấp xỉ tuổi mẹ Tiêu ai nấy cũng đều vô cùng hâm mộ mẹ Tiêu có con dâu hiếu thuận, trong nhà cũng không hay có những chuyện lung tung lộn xộn xảy ra.
Mẹ Tiêu lần nào cũng thích thú với ánh mắt ghen tị của các cô em gái.
Không chỉ lấy được người có quyền lực nhất trong thôn mà ông còn rất mực yêu thương bà. Kết hôn mấy chục năm rồi mà chưa một lần đỏ mặt cãi nhau quá.
Hơn nữa còn sinh được bốn người con trai liên tiếp. Mấy người con trai kết hôn trước hay sau cũng đều rất hiếu thuận và mấy cô con dâu cũng như vậy. Vì vậy mẹ Tiêu cũng rất thoải mái trong cuộc sống của mình. So với những người cùng lứa tuổi nhìn bà trẻ hơn rất nhiều.
Thật hạnh phúc.
Ai cũng có may mắn, nhưng người bất hạnh nào đều cũng có nỗi bất hạnh riêng của mình…
Cơm nước xong xuôi ai nấy đều về phòng ngủ trưa, buổi chiều còn đi làm.
Lưu Li cơm nước xong trở về phòng trông đứa trẻ. Tiêu Chiến vào nhà đúng lúc cô đang cho đứa trẻ ăn, ánh mắt Tiêu Chiến nhìn thẳng.
Sự trùng hợp này quả thực là do con người tạo ra. Nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Chiến, Lưu Li không khỏi trợn tròn mắt, trong lòng mắng anh “Đồ lưu manh”.
Dường như, Tiêu Chiến nghe được tiếng trong lòng Lưu Li đang mắng mình, anh liền nhìn qua cô.
Tiêu Chiến nhìn thấy đôi mắt trắng dã của Lưu Li, trong lòng nghĩ “Để tí tôi xử lí em như thế nào, chờ bọn trẻ ngủ, tôi sẽ…”
Tiêu Chiến nhìn Lưu Li cho từng đứa trẻ bú không chớp mắt. Sau đó, anh đảm nhận nhiệm vụ vỗ về đứa trẻ đang bị nấc sữa. Anh đã thành thạo công việc này trong hai ngày qua, không thể nhận ra anh là một người cha mới vào nghề.
Động tác của Tiêu Chiến nhẹ nhàng nhanh chóng, nhưng đôi mắt lại dán chặt vào vựa lúa của bọn trẻ. Trong lòng nghĩ lại cảm giác lúc sáng.
Mặc dù buổi trưa anh không thể làm gì, nhưng xin chút lợi ích chắc không sao.
Cùng với cô vợ nhỏ xong việc với ba đứa trẻ, hai vợ chồng nằm trên giường. Lưu Li giả vờ nhắm mắt quay lưng về phía Tiêu Chiến, cô đặt ba đứa trẻ vào bên trong giường, bên ngoài có dư chỗ nhưng không đủ để cho Tiêu Chiến nằm, thầm nghĩ “Như này anh sẽ không thể lên giường, trăm triệu năm cũng không nghĩ tới…”
Tiêu Chiến nhìn thấy vợ đem con đặt lên giường, liền biết cô đang nghĩ gì, nhưng đáng tiếc việc này sao có thể làm khó được anh. Anh phi lên giường trực tiếp ôm vợ vào lòng.
Lưu Li có chút hoảng sợ với hành động của anh, xém chút nữa hét lên.
Tiêu Chiến đã đoán trước được hành động của Lưu Li. Anh liền dùng miệng chặn lại trước khi cô kịp hét lên. Nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình ngơ ngác mở to hai mắt nhìn anh càng hung hãn hôn.
Cảm nhận được cô đang dần mềm lòng.
Nụ hôn của Tiêu Chiến trở lên dịu dàng hơn và khiến cho Lưu Li đắm chìm trong đó…
Hôn rồi hôn, không biết từ khi nào Lưu Li cảm thấy ngực mình có chút ớn lạnh, ngượng ngùng duỗi tay chống cự nhưng không có sức lực để đẩy Tiêu Chiến ra bằng đôi tay mềm nhũn của mình, cào cũng không được, điều này càng thêm khơi dậy sự nhiệt tình của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến bằng mọi cách công thành, hôn từ trên xuống dưới không buông tha bất cứ chỗ nào. Bị nụ hôn của Lưu Li mê hoặc, anh không khỏi phát ra những âm thanh mơ hồ.
Điều này càng kí©h thí©ɧ thêm Tiêu Chiến, nhưng biết sức khỏe của vợ tương đối quan trọng nên bước cuối cùng anh không làm.
Lưu Li không cam lòng khi nhìn thấy người đàn ông nằm trên người mình đang thở hổn hển lấy lại bình tĩnh chính mình. Cô nghiến răng và thì thầm vào tai Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ của cô vợ nhỏ, đôi mắt anh ngay tức khắc sáng lên.
“Vợ, thật sự có thể chứ?” giọng nói ôn nhu từ tính cùng với câu hỏi của Tiêu Chiến làm cho Lưu Li thẹn thùng, cả người hồng hào lên…
Nhìn cô vợ nhỏ của mình gật đầu, Tiêu Chiến không còn gò bó bản thân nữa, tùy ý nhấm nháp hương vị thơm ngọt của cô vợ nhỏ. Vuốt ve cơ thể khiến anh càng thêm hưng phấn hơn, cảm giác thỏa mãn chưa từng thấy khiến anh hưng phấn hơn cả việc hoàn thành nhiệm vụ.
Bây giờ anh còn không nhớ trải nghiệm của đêm tân hôn. Nhưng lần này, anh thật sự cảm nhận được cái cảm giác mà các đồng đội của mình nói.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Thập Niên 70: Tôi Mang Thai Ba Bảo Bối
- Chương 9: Nghỉ trưa