Mẹ Tiêu cũng giúp dọn dẹp xong xuôi mới quay trở về, sau một hồi hỗn loạn, không gian cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại...
Lưu Li nhìn chiếc giường lớn mới chợt nhớ ra tối nay bản thân cô sẽ phải ngủ cùng với Tiêu Chiến, cả hai kiếp của cô thì đây là lần đầu tiên cô ngủ chung giường với một người đàn ông, cô nên làm như thế nào bây giờ?
Chiếc giường lớn này là chiếc giường lớn 2 mét mà họ chuẩn bị cho đám cưới của mình.
Trước khi Tiêu Chiến trở về, cô đã ngủ trên chiếc giường lớn với ba đứa trẻ, nếu bây giờ thêm cả Tiêu Chiến vào thì sẽ có chút chật chội.
Cách tốt nhất chính là đem những đứa nhỏ đặt vào trong cũi, chao ôi...
Tiêu Chiến nhìn biểu tình dần biến đổi của Lưu Li liền cảm thấy cô vợ nhỏ này đã trở nên thú vị hơn nhiều so với trước kia và Tiêu Chiến rất vui khi thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xuất hiện nhiều biểu cảm như vậy.
"Vợ à, chúng ta đi ngủ đi, nếu không mấy đứa nhỏ rất nhanh sẽ tỉnh dậy đòi bú sữa, em sẽ không ngủ được dài...
"Tôi cũng muốn ngủ, nhưng mà anh cao lớn như vậy, tôi ngủ ở chỗ nào đây?" Lưu Li thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: “Vậy ngủ đi.” Nói xong cô tự mình dịch vào phía trong, chừa lại đủ chỗ nằm cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn thấy cũng không nói thêm gì nữa, cởϊ qυầи áo rồi lên giường nằm ở bên cạnh Lưu Li.
Đây là lần thứ hai hai người ngủ chung trên một chiếc giường, cũng là lần đầu tiên không nói gì với nhau...
Lúc đầu Lưu Li có chút căng thẳng, nhưng sau đó cơn buồn ngủ từ từ ập đến, cô vô thức chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Chiến thấy cô vợ nhỏ đã ngủ, bản thân cũng dần dần cảm thấy buồn ngủ, trước khi anh chìm vào giấc ngủ, một cái chân liền bay về phía anh và đập vào một nơi không thể diễn tả, suýt chút nữa tiễn Tiêu Chiến đi xa...
Lưu Li vô tri vô giác không biết vừa xảy ra chuyện gì, cô vẫn đang ngủ ngon lành ...
Tiêu Chiến nhìn vào một chân và một tay đang đặt ở trên người mình nhưng anh lại không còn sức lực để phàn nàn, cuối cùng anh chỉ có thể chịu đựng sự quấy rầy của cô vợ nhỏ, tự mình niệm chú thanh tâm chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Mới chưa ngủ được một tiếng đứa trẻ lại tỉnh dậy, anh thay tã cho lũ trẻ mà không đánh thức Lưu Li. Nhưng sau khi thay tã xong đứa nhỏ thứ ba vẫn khóc không ngừng, hai đứa trẻ còn lại cũng thít thít nhìn Tiêu Chiến.
Nếu con đói bụng thì phải làm sao? Bản thân anh cũng không có sữa để cho đứa trẻ bú, vì vậy anh thử vươn ngón tay ra, đứa nhỏ thứ ba không biết gì liền bắt đầu hút hút nhưng hút mãi không được chút sữa nào liền khóc lớn lên...
Lưu Li cũng bị tiếng khóc đánh thức, cô mơ mơ màng màng bế đứa trẻ thứ ba vào lòng và bắt đầu cho con bú. Đôi mắt của Tiêu Chiến mở to, trong lúc nhất thời mặt đỏ bừng lên, nhưng đôi mắt vẫn cứ liếc nhìn qua...
Sau khi Lưu Li dỗ xong đứa trẻ thứ ba liền quay lại dỗ dành hai đứa trẻ còn lại. Nhưng sờ mãi không thấy hai đứa trẻ còn lại, lập tức hoảng hốt, còn tưởng rằng đứa trẻ đã ngã xuống đất, họ cùng nhau cúi xuống, cô liền bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm của Tiêu Chiến và ngay lập tức quên mất động tác của mình...
Cảnh tượng đáng xấu hổ này lại xuất hiện thêm một lần nữa, lúc này cô nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt trong vô thức của Tiêu Chiến. Trong chốc lát, Lưu Li thực sự muốn ngất đi, nhưng hiện thực chính là ...
Hôm nay Lưu Li đã trải qua nhiều lần như vậy, và chỉ cần bản thân mình không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác, dù sao ở thời hiện đại cũng có rất nhiều người mặc bikini, chỉ cần làm tốt công tác tư tưởng thì sẽ thoải mái hơn nhiều.....
Sau khi ôm đứa con thứ hai lên và bắt đầu cho bú, cô liền coi Tiêu Chiến giống như là không khí, điều này đã làm cho Tiêu Chiến tức giận đến mức trừng mắt, nhưng cũng dịch chuyển đôi mắt ra chỗ khác, cũng không biết lúc đó trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì...