Lần này Tiêu Chiến trong lúc chấp hành nhiệm vụ đã bị trúng 2 vết thương, cánh tay trái của anh bị bắn một nhát, hơn nữa còn bị gãy xương, trước ngực cũng bị bắn một nhát nhưng không bị tổn thương đến chỗ yếu hại, vốn dĩ là sẽ nằm viện để dưỡng thương nhưng Tiêu Chiến lại nghĩ đã lâu chưa về thăm nhà cho nên liền trở về dưỡng thương.
Vừa đúng lúc anh có ít nhất là ba tháng nghỉ phép, cũng có thể trở về chăm sóc cha mẹ cũng như bồi dưỡng tình cảm với vợ mới cưới.
Suy cho cùng thì đối với người vợ mới cười này, anh vẫn cảm thấy có chút có lỗi, dù sao thì sau khi kết hôn được một ngày, anh đã rời đi ngay…
Mẹ Tiêu đau lòng nhìn đứa con trai của mình vừa mới xuất viện liền thúc giục anh nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.
“Con trai à, nếu không thì con và cha con ngủ ở gian phòng phía Đông đi, mẹ sang gian phòng phía Tây giúp vợ con chăm sóc mấy đứa nhỏ, buổi tối mấy đứa nhỏ còn phải thay tã, uống sữa mà vết thương này của con còn cần phải chữa trị, con cứ ngủ tạm ở gian phòng phía Đông trước được không?”
"Mẹ, không cần đâu. Vết thương này của con cũng không tính là vết thương lớn gì. Tuổi cũng mẹ cũng đã lớn rồi, không thể thức khuya, con cùng vợ thay nhau làm là được rồi."
Mẹ Tiêu không lay chuyển được ý của Tiêu Chiến cũng chỉ đành đồng ý, bà nói: “Vậy con nên cẩn thận một chút, vợ của con cũng chỉ mới vừa ở cữ xong, mẹ thấy khoảng thời gian này hai mắt của con bé cũng đầy quầng thâm, có lẽ là do thức đêm nhiều, con cũng tự mình chăm sóc bản thân. Nếu thực sự không được, con cũng đừng miễn cưỡng bản thân, không sao đâu.”
“Mẹ, không sao đâu. Mẹ nghỉ ngơi trước đi, con cũng đi tắm rửa rồi quay về phòng đây, vợ của con vẫn ở trong phòng một mình.”
"Được rồi."
Tiêu Chiến tắm rửa xong và quay về phòng đúng lúc đứa trẻ đang bú sữa mẹ, Lưu Li xấu hổ quay lưng lại với Tiêu Chiến, nhưng cũng không thể không cho đứa nhỏ bú được…
Hai người đều ngượng ngùng không biết phải làm sao, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng ba đứa nhỏ đang ừng ực uống sữa.
Âm thanh này khiến cho khuôn mặt của Tiêu Chiến càng ngày càng đỏ, nghĩ đến hình ảnh đứa trẻ uống sữa khiến não anh càng thêm tắc nghẽn...
Lưu Li cảm thấy mình giống như sắp chết rồi, chỉ cần bản thân không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác, dù sao chuyện cũng thành ra thế này rồi, hơn nữa đây cũng là chồng hợp pháp của cô, những chuyện đáng xấu hổ hơn cũng đã cùng làm rồi, còn quan tâm đến chuyện khác làm gì!
Nghĩ đến đây, Lưu Li liền thả lỏng ra...
Lúc này, đứa lớn bắt đầu kêu nhỏ...
"Anh đứng ở nơi đó làm gì? Làm thần giữ cửa hay sao? Mau đến đây thay tã cho đứa lớn đi."
Tiêu Chiến giống như một con rối gỗ giật dây vậy. Lưu Li chỉ anh làm gì thì anh liền làm cái ấy.
Nhìn hai bàn tay của đứa lớn trong tay mình, anh cảm thấy có chút bất lực, chúng nhỏ bé và mềm mại, cũng hướng về phía anh mà nở nụ cười, quả thật là thiên thần nhỏ mà ...
Sau khi thay tã cho đứa con lớn, anh bắt đầu thay tã cho đứa con nhỏ. Đầu tiên anh rửa sạch mông nhỏ bằng nước ấm, sau đó bôi một ít phấn rôm, đặt một chiếc tã sạch lên là xong. Tiêu Chiến đã dần dần làm quen và cải thiện được...
Nhưng sau khi thay tã xong cho đứa thứ ba, tay của Tiêu Chiến lại đột ngột bị nắm lại, đây là chuyện ngoài ý muốn đối với anh. Đứa trẻ cứ kéo kéo tay của Tiêu Chiến, thậm chí còn nắm chặt lấy một tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến lộ ra vẻ mặt khó mà diễn tả được bằng lời, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của đứa con thứ ba, liền bật cười thành tiếng...
Lưu Li nhìn thấy một màn như vậy cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng...
Đứa trẻ này đúng là từ nhỏ đã nghịch ngợm. Mẹ Tiêu nghe thấy tiếng cười cũng chạy đến và khi nhìn thấy biểu cảm một lời khó nói hết cùng với đống phân trên tay của Tiêu Chiến cũng bất giác nở nụ cười...