Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Tôi Mang Thai Ba Bảo Bối

Chương 4: Ba đứa trẻ dọa cho cha sợ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tâm trạng của Tiêu Chiến lúc này chính là vừa vui mừng vừa lo lắng.

Vui mừng chính là vì sau một năm không về nhà lại được làm cha nhưng cũng lo lắng vì người vợ đã sinh con cho anh, chính anh cũng không biết cô vợ nhỏ của mình có tức giận với anh hay không?

Tiêu Chiến vẫn luôn mang theo sự mâu thuẫn trong nội tâm đi vào trong gian phòng phía Tây, nhìn cánh cửa đóng chặt anh lại nghĩ đến việc có nên gõ cửa hay là không... nhưng rồi anh lại nghĩ đây là phòng của bản thân, người ở trong phòng lại là vợ và con của chính mình, tâm trạng liền dễ chịu trở lại.

Vừa mở cửa ra đã nghe được cô vợ nhỏ nói: “Chị dâu, đứa bé thứ hai đã ị rồi, chị vào xem giúp em, em đi lấy nước ấm lau người cho thằng bé.”

Nhưng một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, cô quay đầu lại liền sửng sốt.

Cô thầm nghĩ: "Người này là ai vậy? Không gõ cửa đã bước vào trong phòng, thật là không lịch sự." Động tác ở trên tay cô cũng không dừng lại.

“Không đúng, vì sao người này nhìn qua lại giống người chồng rẻ tiền của nguyên chủ vậy chứ, chẳng phải nói đến Tết Nguyên Đán mới trở về nhà hay sao?” Lưu Li lúng túng nghĩ.

Trong lúc bầu không khí đang dần trở nên khó xử, cánh cửa lại được mở ra, chị dâu cả bước vào với một chậu nước ấm trên tay.

"Em tư, sao em lại đứng ở cửa vậy? Cảm thấy căn nhà xa lạ sao? Hay là cảm thấy vợ mình xa lạ?" Chị dâu cả nhìn thấy chú em đang ngây ngốc liền nhịn không được mà trêu ghẹo.

Nghe được câu nói đùa của chị dâu cả, bầu không khí trong phòng lập tức dịu đi rất nhiều.

"Chị dâu cả, em vừa vào xem một chút, đây không phải là vợ mình chăm con mà bản thân lại không giúp được gì hay sao?" Tiêu Chiến vừa nói vừa xấu hổ sờ sờ cái ót của chính mình.

Sau khi chị dâu cả giúp Nhị Bảo lau người và mặc áo khoác sạch sẽ, Tiêu Chiến mới nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng trên giường và kinh ngạc kêu lên.

“Tại sao lại có ba đứa nhỏ ở trên giường vậy?”

Giọng nói ngạc nhiên của Tiêu Chiến khiến chị dâu cả và Lưu Li cùng sững sờ mất một lúc, sau đó cả hai bắt đầu cười rộ lên…

Tiêu Chiến đang không hiểu chuyện gì xảy ra nhìn thấy hai người cười lại càng càng bối rối hơn: "Chuyện gì thế này? Lời nói của của em buồn cười như vậy hay sao? Sao hai người không ai nói chuyện vậy? Buồn cười chỗ nào vậy?" Tiêu Chiến nhíu mày thật sâu.

Hai người nhìn thấy bộ dạng trai thẳng ngốc nghếch của Tiêu Chiến liền không nhịn được cười…

Khi hai người cười xong cũng đã trôi qua mười phút, vẫn là do ba đứa nhỏ khóc ầm lên mới có thể làm cho mẹ mình cùng bác cả ngừng cười.

"Em hỏi sao lại là ba đứa trẻ, là do vợ của em sinh ba đó!" Vừa nói chị dâu cả vừa lộ ra biểu cảm "Em bị làm sao vậy?"

Lúc này Tiêu Chiến mới phản ứng lại, vợ của anh đã sinh cho anh ba đứa nhỏ.

Ngay lập tức lộ ra vẻ mặt khó diễn tả được, đứng đó ngốc nghếch cười một mình.

Người nào không biết còn tưởng rằng anh là tên ngốc nào ở trong thôn đấy.

Nhưng nội tâm của Tiêu Chiến lúc này chính là: "Trời ơi, mình cũng quá giỏi rồi, một đêm được ba, quả thật làm người ta vênh váo đến tận trời mà." Đúng là vô cùng đắc ý.

Trong khi Tiêu Chiến đang tự mình đắc ý thì chị dâu cả cùng Lưu Li đã thu dọn xong cho ba đứa nhỏ, chị dâu cả liền bưng chậu nước đi ra bên ngoài…

Tiêu Chiến nhìn người vợ nhỏ đang chơi đùa cùng với ba đứa trẻ, trong mắt mang theo sự dịu dàng nhè nhẹ…

Lúc này, ở bên ngoài cửa vang lên tiếng mẹ Tiêu gọi ăn cơm.

“Mẹ kêu anh đi ăn cơm đấy, anh trước tiên cứ đi ăn cơm đã, ăn xong chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Vừa đúng lúc Lưu Li không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào, vừa hay Tiêu Chiến đi ăn cơm, cô cũng có thời gian để suy nghĩ một chút về việc sau này sẽ sống chung như thế nào, cũng bình ổn cảm xúc một chút, chuẩn bị tâm lý...

"Được, vậy tôi sẽ đi ăn trước. Sau khi ăn cơm xong, đồng đội của tôi còn phải trở lại huyện, em cứ chăm sóc con trước đi, đúng rồi, em ăn cơm chưa?"

"Tôi đã ăn cơm rồi, anh mau đi ăn cơm đi, cũng đã quá giờ ăn cơm rồi."

"Được, đều nghe theo lời vợ. Tôi đi ra bên ngoài trước. Một mình em nếu không xử lý hết được thì gọi chị dâu tới chăm sóc giúp một lát, sau khi tôi ăn xong, tiễn bọn họ trở về rồi quay lại với em."

Lưu Li nghe thấy anh nói mấy lời này trong lòng liền dâng lên cảm giác ngọt ngào. Một người đàn ông ở thời đại vẫn còn biết quan tâm cô, đúng là không tệ.

Lúc Tiêu Chiến đi vào gian nhà chính, trên bàn đã dọn xong thức ăn. Hai người đồng đội cũng đã được người trong nhà mời đến ngồi bên bàn ăn.

Hai vị "tiểu đoàn trưởng" thấy Tiêu Chiến đến liền vội vàng đứng dậy.

"Hai người mau ngồi xuống cùng ăn cơm đi. Lát nữa còn phải trở về trong huyện nữa. Mau ăn đi, đừng để đến khi trời tối, đường sẽ rất khó đi. Cứ coi như đây là nhà của chính mình, mau ngồi xuống ăn đi."

Mọi người trong nhà họ Tiêu cũng phụ họa theo.

Ba người ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, chưa tới mười phút tất cả đã đặt đũa xuống rồi, tốc độ này đúng là rất nhanh.

Hai người trước khi rời đi còn đi xem ba đứa nhỏ đáng yêu của Tiêu Chiến, sau khi đùa vui xong liền nhét tiền cho ba đứa nhỏ, ba đứa bé tròn xoe mắt nhìn, vài người xô đẩy qua lại khiến những người xem vui vẻ cười nghiêng ngả.

Cuối cùng, vẫn là Tiêu Chiến nói nhận lấy mới nhận.

Làm quân nhân đúng là không dễ dàng, nhà nào cũng không giàu, lại phải nuôi cả gia đình lớn, may mắn là hai người đưa Tiêu Chiến về đều là phó tiểu đoàn trưởng, còn chưa kết hôn, gia đình cũng gọi là có điều kiện. Tiêu Chiến cũng chỉ có thể nhận lấy tiền, đợi có cơ hội thì trả lại là được rồi.

"Không sao đâu, lần sau khi anh quay lại quân đội thì mang cho họ một ít đồ ăn là được rồi." Lưu Li ở bên cạnh Tiêu Chiến nói lời an ủi.

Tiêu Chiến quay lại vui vẻ nhìn cô vợ nhỏ của mình.

Lưu Li thấy anh như vậy thì có chút chột dạ, liền vội quay đầu vào trong nhà nhìn mấy đứa nhỏ...

Trời cũng đã tối, sau khi thu dọn xong, mọi người liền tập trung tại phòng chính để tán gẫu, không biết vì sao Tiêu Chiến đang bị thương lại đột nhiên trở về, vết thương như thế nào?
« Chương TrướcChương Tiếp »