Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phùng Tam Nương vừa nhìn sắc mặt Khương Du đã cảm thấy không tốt, vội vàng kéo nàng lại: "Con à, Kiến Anh chỉ là miệng lưỡi dao, con đừng so đo với con bé.”

Có chuyện gì vậy? Còn tưởng rằng cô sẽ đánh trước mặt mọi người sao? Suy nghĩ nhiều rồi, muốn đánh người cũng nên tìm một buổi tối đêm đen gió cao, chùm bao tải rồi động thủ.

Khương Du không muốn nói nhiều với người mẹ từ trên trời rơi xuống không có lập trường gì, chỉ biết bảo con gái nhường nhịn nhiều hơn, có lệ tìm cớ thoát khỏi bà ta: "Biết rồi, mẹ về trước đi, chú Tường giao trâu cho con nuôi, là tin tưởng con, con phải đi xem.”

Khương Du lấy ra tên tuổi của thôn trưởng, Phùng Tam Nương không tìm được lý do từ chối, đành phải đáp: "Vậy con sớm trở về ăn cơm.”

"Được." Khương Du đáp một tiếng, hỏi rõ phương hướng chuồng trâu rồi bỏ chạy.

Chuồng bò thật ra nằm ngay dưới chân núi không xa, bên cạnh bãi phơi nắng, giờ này, tất cả mọi người đều về nhà nấu cơm, trong chuồng trâu chỉ còn lại hai con trâu vàng già nằm ở đó vẫy đuôi.

Khương Du nhìn thoáng qua, cõng sọt sau lưng lên núi.

Cô phải đi tìm chút đồ ăn gì đó, với bộ dáng gầy gò không mấy cân này của nguyên chủ, thân thể tổn thất nghiêm trọng, không bổ sung cho tốt, không đợi người khác động thủ, chính cô đã ngã xuống.

Đáng tiếc, vào năm này tất cả mọi người đều quá nghèo, nấm, quả dại dưới chân núi, còn cả rau dại tương đối ngon đều bị người khác hái sạch. Nhưng mục tiêu của Khương Du cũng không phải là những món đồ chay này, cô đi dạo một vòng quanh, tìm một chỗ khô ráo, ngồi xuống, sau đó ngưng thần cảm ứng linh khí bốn phía.

Lúc mới xuyên tới, Khương Du đã phát hiện, không biết là vì nguyên nhân gì, linh khí xã hội hiện đại mỏng manh gần như không có chút linh khí căn bản không đủ để dẫn khí nhập thể, càng đừng nói đến việc lấy ra tu luyện theo đuổi trường sinh. Chẳng qua, làm chút chuyện khác thì lại vẫn được.

Khương Du trước tiên dẫn linh khí tới, lăn một vòng ở chỗ đau nhức trên người, đợi sau khi giải trừ mệt mỏi và đau đớn trên người, thì đứng lên, thần thanh khí sảng duỗi thắt lưng, sau đó lại dẫn linh khí xung quanh, tụ tập nó ở một chỗ.

Vạn vật có linh, động vật so với tri giác của con người càng nhạy cảm hơn nhiều, nên một ít động vật nhỏ trong núi lập tức nhận ra nơi này có một thứ đồ gì đó rất hấp dẫn chúng, liều mạng chạy tới.

Phía trước là một con thỏ rừng, bởi vì nó thường hoạt động trong khu vực này, cách đó không xa còn có một con gà rừng, sau đó còn có hươu rừng, rắn, cú, khỉ, thậm chí còn có một con lợn rừng đen.

Khương Du nuốt nước miếng, cô chỉ muốn kiếm thịt bỏ vào kẽ răng mà thôi, sao lại có được một con vật như thế này nữa chứ. Thật sự đợi nó chạy xuống, thân thể nhỏ bé này của cô, trước mắt thật sự không đủ nhìn.



Cô lập tức búng tay, linh khí tụ tập tựa như gió mát, tản ra từng chút.

Nhưng mục đích của Khương Du cũng đã đạt được, con thỏ phía trước xông tới quá nhanh, không phanh kịp, trực tiếp đυ.ng vào cây đại thụ trước khi linh khí biến mất.

Chậc chậc, đây mới là cách đứng đắn chờ thỏ mà.

Khương Du đi qua, xách lỗ tai con thỏ nâng nó lên, thỏ tốt, rất mập, nặng chừng ba bốn cân, trưa nay có thể ăn một bữa ngon.

Đám động vật ở sườn núi đột nhiên không thấy bóng dáng linh khí, bất mãn gầm gừ vài tiếng trên sườn núi, sau đó gầm gừ tản đi. Chỉ còn con lợn rừng kia, còn đứng trên núi, giống như một vương giả, tuần tra từng tấc núi rừng dưới chân núi.

Khương Du nhìn thấy nó thì nhớ tới thịt lợn ngon thế nào, đây chính là thứ tốt để bồi bổ thân thể, sớm muộn gì cũng phải ăn đứa nhóc này.

Bây giờ, trước tiên phải nhét vào kẽ răng bằng những thứ nhỏ bé cái đã.

Khương Du xách thỏ lắc lắc, sau đó nhìn thoáng qua bụi cỏ cách đó ba bốn mươi mét về phía tây bắc: "Từ chân núi đi theo đến bây giờ, còn không đi ra sao?”

Qua mấy giây, trong bụi cỏ vang lên một tiếng loạt soạt, sau đó một thiếu niên đi chân trần, trên mặt còn dính một tầng bùn chui ra, trông mong nhìn thỏ rừng trong tay Khương Du, trong ánh mắt tràn ngập khát vọng, cũng chỉ thiếu nước vồ qua.

"Chị làm thế nào thế?” Thiếu niên trông mong nhìn Khương Du, trong ánh mắt tràn ngập hâm mộ, nếu như cậu ấy cũng biết dùng chiêu này thì tốt rồi, trong nhà sẽ không phải qua mấy tháng mà không biết mùi thịt.

Khương Du không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ giơ thỏ lên: "Muốn ăn thịt không?”

Thiếu niên gật đầu như giã tỏi, ánh mắt thẳng tắp: "Muốn!”

Khương Du trực tiếp ném thỏ cho cậu: "Rửa sạch, nướng, biểu hiện cho tốt, chia cho cậu một ít, nếu biểu hiện tốt, lần sau sẽ dẫn theo cả cậu!”

Dù sao con thỏ lớn như thế, một mình cô ăn một bữa cũng không hết, lại không thể mang về để cho đám người Chu gia kia chiếm lời, còn không bằng dùng thứ này tìm người làm việc cho cô. Nếu phát triển tốt, sau này việc cắt cỏ cho trâu ăn gì đó, đều có thể giao cho cậu nhóc này, mà cô chỉ cần phơi nắng, ăn thịt, làm một thiếu nữ xinh đẹp là được.
« Chương TrướcChương Tiếp »