Phùng Tam Nương này không có tâm tư gì, không biết ngụy trang. Bà nói không biết Lương Nghị thì thật sự không biết, nhưng nếu bà không biết Lương Nghị, vậy Lương Nghị vì sao lại sẽ gửi tiền cho bà cơ chứ? Còn là một số tiền lớn như vậy.
Loại vấn đề thế này, phỏng chừng cũng chỉ có đương sự Lương Nghị và Chu lão tam mới biết được. Hỏi Chu lão tam khẳng định là không thể, vậy không bằng trực tiếp hỏi đương sự Lương Nghị này?
Nhưng trước khi mở miệng hỏi, đầu tiên phải xác định hai người này không có quan hệ.
Sáng hôm sau, Khương Du làm bộ như không thấy ám chỉ của Phùng Tam Nương, đặt bát xuống lại lấy lý do Lâm Xuân Hoa gọi cô rồi ra cửa.
Lần này Khương Du thật sự đến nhà Lâm Xuân Hoa, nhưng không phải đi tay không, cô bắt một con thỏ đi qua, về phần lấy cớ, Khương Du đã sớm nghĩ kỹ, nói con thỏ này muốn uống nước, tự mình rớt xuống hồ chứa nước nhân tạo trên núi, sau đó trùng hợp bị cô nhìn thấy.
Chờ đến giữa trưa Lâm Xuân Hoa trở về nghe chuyện này, vỗ tay Khương Du nói: "Cháu đứa nhỏ này có phúc, chuyện này cũng có thể bị cháu đυ.ng phải.”
Lâm Xuân Hoa cũng không hoài nghi, bởi vì mấy năm trước cũng có thỏ rơi vào bể chứa nước nhân tạo.
Chỉ là, con thỏ này bà không thể nhận. Lâm Xuân Hoa xách tai thỏ nhét nó vào tay Khương Du: "Bị người ta nhìn thấy không tốt, cháu mang về nhà, để mẹ cháu nấu.”
"Mang về cũng đâu có phần của cháu, cháu có thể gặm đầu thỏ đã là tốt rồi." Khương Du suy sụp, đáng thương nhìn Lâm Xuân Hoa, "Thím Lâm, thím xem như đáng thương cháu, để cho cháu ăn miếng thịt đi. Việc này, thím không nói, cháu không nói, chú, anh, chị dâu và Tiểu Vĩ cũng sẽ không nói ra thì ai biết? Phải không, Tiểu Vĩ?”
Thời đại này đứa nhỏ nào không thèm ăn thịt, Tiểu Vĩ trừng mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt thỏ, thông minh gật đầu: "Đúng, bà nội, bà yên tâm, cháu gặm đầu, đưa chân thỏ cho chị Tiểu Du ăn, chị ấy gầy như vậy, ăn nhiều chút, mới có thể cao hơn.”
Lâm Xuân Hoa nhìn ánh mắt khát vọng của hai đứa nhỏ, không nói nên lời từ chối. Bây giờ, không phải năm mới không lễ, lương thực lại không được phân chia, trong nhà đã rất lâu không thấy mùi tanh, cũng là khổ hai đứa nhỏ này.
"Được, hiện tại gϊếŧ thỏ rừng kho cho các cháu, Tiểu Vĩ, việc này ngàn vạn lần không thể nói ra nhé." Dặn dò cháu trai lớn xong, Lâm Xuân Hoa nhanh nhẹn cầm dao gϊếŧ thỏ rừng, sau đó rửa sạch lông thú, đưa cho Khương Du, "Dán lên tường nhà chính, chờ mùa đông khâu vào giày cho cháu, rất ấm áp.”
Tiểu Vĩ vừa nghe câu này, hứng thú, hét lên: "Chị Tiểu Du, để em, để em!”
Khương Du cười tủm tỉm đưa da thỏ rừng cho cậu, sau đó đi giúp Lâm Xuân Hoa xuống tay.
Lâm Xuân Hoa cho thịt thỏ rừng đã làm thịt vào xào trước, sau đó đun nóng chảo, thêm một ít mỡ lợn, ớt khô, gừng thái lát và hành lá vào xào, sau đó thêm thịt thỏ rừng đã nhúng qua nước sôi vào xào, nửa đường thêm chút rượu trắng, cuối cùng thêm nửa chậu nước sôi, đậy nắp nấu trong hai mươi phút.
Chờ thịt thỏ hơi chín, Lâm Xuân Hoa lại đổ một chậu khoai tây đã cắt và vài tép tỏi đã bóc đều vào, đậy nắp nồi tiếp tục nấu.
Chờ chồng và con trai, con dâu Lâm Xuân Hoa tan làm trở về, trên bàn đã bày một chậu sứ thỏ rừng rất lớn, ba người đều lộ ra kinh hỉ, kinh ngạc hỏi: "Mẹ, lấy đâu ra thịt thỏ rừng thế.”
Lâm Xuân Hoa liếc về phía Khương Du: "Còn không phải Tiểu Du, đứa nhỏ này lúc đào rau dại trên núi nhìn thấy trong hồ chứa có một con thỏ rừng, nên bắt về, nhất định muốn đưa tới đây, nói bồi bổ thân thể cho Tiểu Vĩ.”
Nếu không nói Lâm Xuân Hoa sao có thể là nữ chủ nhiệm, đầu óc thông suốt, cho dù Khương Du nửa câu cũng không đề cập tới, bà cũng hiểu dụng ý của Khương Du.
Sau này bà bảo Khương Du ở lại nhà ăn cơm tối, tuy nói một tháng đưa ba đồng, nhưng trên bàn cơm có thêm người ngoài, dù sao cũng không tự tại như trước, huống chi còn có thể bởi vậy mà đắc tội Chu gia, trong lòng con dâu ít nhiều cũng có ý kiến. Nhưng Khương Du người ta bất kể hiềm khích trước kia, có thứ tốt đã nghĩ đến cháu trai trước, con dâu ít nhiều cũng phải thừa nhận tình cảm này.
Nhất là bọn họ ít trẻ con, trước đó Tiểu Vĩ có một người anh trai, sau đó có một muội muội không thể nuôi lớn, chỉ có Tiểu Vĩ là một đứa nhỏ, cả nhà càng coi Tiểu Vĩ giống như tròng mắt. Đối với chị dâu Thẩm mà nói, đối xử với con trai cô ấy tốt thì hữu dụng gấp trăm lần.
Quả nhiên, chị dâu Thẩm có hơi rửa mắt mà nhìn Khương Du, chào cô: "Đừng khách khí, xem như là nhà mình, mau ngồi đi.”
Ở Thẩm gia ăn một bữa cơm hòa thuận, ba người lớn trên bàn tận lực ăn khoai tây, đều để thịt cho Khương Du và Tiểu Vĩ.