- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín
- Chương 40
Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín
Chương 40
Lúc này, trong khách sạn chỉ có một bàn của bọn họ, đồ ăn rất nhanh đã xong, ba người chỉ lo ăn, rất nhanh đã ném vọng tưởng vừa rồi của Chu Kiến Anh ra sau đầu.
Khương Du ôm cánh tay, hít hít mũi, thơm thật, thật lời cho cả nhà một bụng nước xấu này.
Khương Du bị gợi lên sự thèm ăn chơi rất không vui, cô sờ sờ túi tiền, bên trong cũng chỉ có một hào. Đây là tiền khám bệnh ngày đó Phùng Tam Nương đưa cho cô khi cô giả bộ không thoải mái! Một hào, ở huyện thành nhiều lắm chỉ ăn một chiếc bao thịt lớn, so với thịt cá trước mặt mấy người Chu lão tam thật sự là quá mơ hồ.
Khương Du không vui, cô sẽ làm cho người khác cũng không vui, nhất là Chu lão tam hôm nay ăn uống lớn từ số tiền này rõ ràng rất kỳ quái, Chu gia không có thân thích ở bộ đội. Hơn nữa người rút tiền còn là Phùng Thục Bình, rất có thể chính là người mẹ được lời chủa cô.
Tròng mắt Khương Du đen nhánh đảo qua, rời khỏi khách sạn quốc doanh, chạy đến phố bên cạnh, trên đường có đứa nhỏ sáu bảy tuổi đang chơi bùn đất. Khương Du móc một hào tiền cuối cùng từ trong túi ra, giơ cao khỏ khoang: "Các em có ai đi cởi dây chiếc xe trâu đang buộc trên cây hòe ngoài cửa nhà hàng quốc doanh, một hào tiền này sẽ thuộc về người đó.”
Một hào, có thể mua rất nhiều kẹp, cũng có thể mua một gói thịt lớn.
Cả ba cậu bé đều nhìn thẳng mắt, giơ bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu lên tranh giành: "Em, em, em đi!"
Khương Du vỗ vỗ đầu bọn họ: "Được, đều đi cả, ai cởi dây thừng cho trâu trước, một hào này thuộc về người đó!”
Ba đứa trẻ được lời hứa hẹn, lập tức vứt bỏ bùn đất, lén lút chui qua, trốn dưới gốc cây hòe tháo dây thừng.
Chờ Chu lão tam phát hiện, dây thừng dắt trâu đã bị cởi ra, ném xuống đất.
Chu lão tam nóng nảy, ném bánh bao gặm được một nửa, chạy ra ngoài: "Thằng nhóc, tìm đánh!”
Ba đứa nhỏ nghịch ngợm cười, quay đầu lại giả mặt quỷ với ông ta, sau đó nhanh như chớp bỏ chạy.
Trong con hẻm nhỏ, Khương Du rất giữ lời hứa đưa cho bọn họ một hào tiền. Về phần mấy người bọn họ chia như thế nào, vậy thì không liên quan đến chuyện của cô.
Dẫn Chu lão tam ra, nên tiến hành kế hoạch tiếp theo.
Khương Du trốn sau hoa hòe, nhặt lên một tảng đá to bằng ngón tay, nhắm ngay đầu gối Chu lão tam mà bắn tới.
Chu lão tam một lần nữa buộc trâu lên cây chỉ cảm thấy đầu gối đau, sau đó chân mềm nhũn, ông ta cứ như vậy không giải thích được mà ngã xuống, ăn một ngụm bùn.
“Xui xui!” Chu lão tam hùng hùng hổ hổ đứng lên, nâng tay áo lên lau miệng, hướng về phương hướng biến mất của ba đứa nhỏ, phức hoạt oán giận, "Đứa nhỏ hoang dã nhà ai, quá nghịch ngợm!”
Ông ta vừa đi vừa mắng mà không nhận thấy một gì đó rơi ra khỏi túi của mình.
Ăn cơm quan trọng hơn, oán giận hai câu, Chu lão tam lại một lần nữa ngồi trở lại ghế, cầm lấy một chiếc bánh bao thịt nhét vào miệng. Một con cá, một chén thịt kho tàu, mười chiếc bao thịt lớn, ba chén cơm lớn, ba người Chu gia ăn một bữa giải quyết hết, ngay cả canh rau trên đĩa cũng không buông tha.
Chu Kiến Anh vuốt bụng tròn trịa, lưu luyến nói: "Nếu mỗi ngày đều có thể đến đây ăn thì tốt rồi.”
"Nghĩ đẹp đấy, ăn ở chỗ này không chỉ phải tốn tiền, còn tốn phiếu." Chu Kiến Thiết cầm canh xương uống một ngụm, cười nhạo nói.
Chu Kiến Anh bĩu môi: "Em nói thôi còn không được sao?”
Chu lão tam trộn canh trong chén với dưa muối, uống một ngụm, cảm thấy mỹ mãn đứng lên: "Hai con nghe lời, sau này mỗi tháng ba đều dẫn các con đến ăn bồi bổ một lần.”
Hào khí hứa hẹn với hai anh em Chu Kiến Anh xong, Chu lão tam đứng lên, chuẩn bị tính tiền rời đi, chỉ là tay ông ta bỏ vào trong túi lại móc ra khoảng không. Chu lão tam không tin tà, lật túi quần ra tìm một lần nữa, vẫn không tìm được túi giấy đựng tiền của ông ta.
Chu lão tam bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, chạy tới cửa.
Hai anh em Chu Kiến Thiết bị phản ứng kinh hãi này của ông ta làm choáng váng, phục hồi tinh thần cũng đi theo ra ngoài.
Chu lão tam đến bên cạnh xe trâu tìm một vòng, không tìm được tiền, ông ta không cam lòng, lại sờ sờ mấy chiếc túi khác đã móc qua mấy lần trên người.
"Ba, ba mất đồ gì sao?" Chu Kiến Kiến nhìn ra manh mối, đi theo tìm kiếm ở xung quanh.
Chu lão tam gấp đến mức đầu đầy mồ hôi: "Tiền của cha rớt rồi, vừa rồi còn ở đây!”
Ông ta mới vừa lấy tiền ra, còn chưa cất cho nóng, kết quả đã không cánh mà bay, nhất định đã rớt trên đường. Chu lão Tam quay chân muốn chạy về phía bưu điện, nhưng ông ta vừa chạy được vài bước đã bị đầu bếp cầm dao băm lớn ngăn lại: "Không đưa tiền đã muốn đi, muốn ăn bữa ăn bá vương à?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín
- Chương 40