- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín
- Chương 39
Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín
Chương 39
Hôm nay Chu lão Tam chọn một vị trí dựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài chính là đường cái, bên ngoài khách sạn trồng mấy cây hòe, còn có một cây ngô đồng, Khương Du đi vòng quanh khách sạn quốc doanh một vòng, cuối cùng tựa vào thân cây to bằng thùng nước ngô đồng, dựng thẳng lỗ tai lên. Nơi này cách vị trí ăn cơm của mấy người Chu lão tam cũng chỉ bảy tám thước, nhưng tầm mắt bọn Chu lão tam là góc chết, cô vừa có thể nghe được ba người nói chuyện, lại không cần lo lắng bị bọn họ phát hiện.
Chu lão tam gọi đồ ăn trở về, Chu Kiến Anh cười tủm tỉm hỏi: "Ba, ba hôm nay sao có tiền dẫn chúng con xuống quán?” Cô ta vẫn là lần đầu tiên tới nhà hàng quốc doanh, nơi này thật sự rất khí phái, trở về cũng đủ để cô ta khoe khoang nửa tháng.
Châu Kiến Thiết lườm cô ta một cái: "Có ăn là được rồi, em quản nhiều như vậy làm gì?”
Chu Kiến Anh tỏ vẻ bất mãn bĩu môi, đừng tưởng rằng cô ta ngốc, chỉ với bộ dạng bình tĩnh này của anh trai cô ta, không chừng đi theo ba cô ta tới khách sạn quốc doanh nhiều lần. Ba cô ta đúng là thiên vị, yêu con trai nhất, nếu không phải cô ta bị thương, ba cô ta khẳng định còn sẽ không dẫn cô ta tới.
Nhưng có thể là do sắp ăn một bữa cơm lớn, đầu óc Chu Kiến Anh khó có được tỉnh táo một hồi, không cùng Chu Kiến Thiết cãi nhau, mà là hỏi Chu lão tam: "Ba, đây là ba lấy tiền riêng của Phùng Tam Nương à.”
Lần này cô ta thật sự tin tưởng anh trai cô nói, ba cô ta, thương nhất vẫn là hai người bọn họ. Nhìn xem, Khương Du cũng rơi xuống nước, ba cô ta không hề đưa cô đến.
Chu lão tam không định cho cô ta biết lai lịch tiền này, hàm hồ không rõ đáp một tiếng, lại nói một chuyện khác làm cho hai anh em vui vẻ: "Hôm nay các các mở bụng ăn, cha gọi thịt kho tàu, cá kho, canh đông qua xương ống, còn cả mười chiếc bánh bao thịt lớn, ba chén cơm lớn.”
Nhiều đồ ăn ngon như vậy, hơn nữa tất cả đều là đồ ăn mặn, năm mới cũng không đãi ngộ này, làm cho hai anh em Chu gia vui mừng đến hỏng mất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Kiến Anh hưng phấn đến đỏ bừng, cô ta túm lấy tay áo Chu lão tam, trong mắt tràn đầy sùng bái "Ba thật lợi hại, đối xử với chúng con thật tốt.”
Trong lòng Chu Kiến Anh có bàn tính của mình, nếu cô ta dỗ dành ba cô ta vui vẻ, khi ba tới thành an uống đồ ngon, mới có thể mang theo cô ta. Đây là thứ nhất, thứ hai, vất vả lắm mới đến huyện thành một chuyến, cô ta còn muốn đi cung tiêu xã mua một miếng vải làm quần áo mới, cho nên hiện tại đương nhiên phải ninh nọt ba cô ta, bằng không lát nữa ai trả tiền cho cô ta.
Chu lão tam đối với lời khen ngợi của cô ta thì rất hưởng thụ, ngữ trọng tâm trường nói: "Ba chỉ có hai đứa con là anh em các con, không tốt với các các, thì đối tốt với ai? Kiến Anh à, nghe lời ba, sau khi trở về, đừng cãi nhau với nha đầu Khương Du nữa, truyền ra ngoài, đối với thanh danh con không tốt, con đã 16 rồi, cô gái lớn.”
Chu Kiến Anh không nhận: "Ai cãi nhau với nó, đều là nó cãi nhau với con. Nha đầu chết tiệt kia cũng không phải là thứ tốt, nó khẳng định biết cắt cỏ sẽ gặp phải rắn, mới có thể sảng khoái đổi với con như vậy!”
Đối với con gái quấy rầy, Chu lão tam rất không có cách nào, ông ta gật đầu qua loa: "Được, được, được, đều là nó không tốt, là nó sợ con, sau này ba trút giận cho con, chuyện này xem như được rồi!”
"Không, ba giúp con hả giận làm gì, tôi muốn tự mình làm." Chu Kiến Anh chống cằm, kiêu ngạo nói.
Với tính cách bị chiều hỏng này của con gái, cách cô ta có thể tìm được không có gì khác hơn là đánh một trận với Khương Du. Nhưng đây cũng không phải là chuyện Chu lão tam thích mặt mũi tốt muốn nhìn thấy.
Ông ta xoa trán một cái: "Kiến Anh, con nghe lời ba, sau này không được trực tiếp tìm nha đầu Khương Du kia gây phiền toái, con nhìn trúng đồ đạc của cô ta, trực tiếp tìm Phùng Tam Nương là được, Phùng Tam Nương sợ nhất người khác nói bà ta là mẹ kế thiên vị, bà ta sẽ giúp con.”
Chu Kiến Thiết cũng ở một bên giúp đỡ: "Phùng Tam Nương là mẹ ruột của Khương Du, bà ta ra mặt nói một câu so với em nói một trăm câu cũng dễ sử dụng hơn.”
Cha anh đều nói như vậy, Chu Kiến Anh lâm vào suy nghĩ, một lúc lâu sau, cô ta nói câu kinh người: "Ba, anh, hai người nói, con bảo Phùng Tam Nương đi tìm Khương Du nhường vị trí cô giáo ra, con đi dạy học thì thế nào?”
Đây thật đúng là nói không kinh người thì chết không yên, chỉ với thành tích học trung học cơ sở mà cô ta còn không đọc được, còn đi làm giáo viên, đừng nhầm lẫn con cháu người ta. Vừa vặn thịt kho tàu đã xong, Chu Kiến Kiến đứng lên: "Con đi bưng thức ăn!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín
- Chương 39