"Lão tam à, đừng quá lo lắng, trên người Kiến Anh không có ngoại thương, hiện tại hôn mê, Nhị Cẩu Tử đã chạy tới gọi bác sĩ Dương rồi." Bác gái Thẩm an ủi ông ta.
Nghe vậy, tâm Chu lão tam nhắc lên của cuối cùng cũng buông xuống, chân mềm nhũn, ngồi trên mặt đất, trông mong nhìn con gái.
Trong lúc Chu lão tam lo lắng chờ đợi, bác sĩ Dương xách hòm thuốc chạy tới, ông làm một cuộc kiểm tra đơn giản cho Chu Kiến Anh, sau đó nói: "Trên sườn núi đều là cỏ, có đệm, không bị chấn thương nghiêm trọng. Trở về nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày nay lưu ý chút, nếu cô ấy có triệu chứng buồn nôn, chóng mặt, nôn mửa thì lập tức sai người gọi tôi.”
Chu lão tam liếʍ liếʍ môi, thở phào nhẹ nhõm, ông ta đứng lên, cảm kích nhìn bác sĩ Dương: "Phiền bác sĩ Dương chạy chuyến này, không kê đơn thuốc sao?”
Bác sĩ Dườn lấy ra một chai thuốc đỏ cho ông ta: "Bôi lên vết thương, một xu, quay lại thì gửi tiền đến trạm y tế."
"Được." Chu lão tam vội vàng đồng ý, sau đó dưới sự trợ giúp của hàng xóm, cõng Chu Kiến Anh, đưa cô ta về nhà.
Chu Kiến Anh hôn mê hơn một tiếng đồng hồ, sắp đến chạng vạng mới tỉnh lại.
Chu lão tam canh giữ bên giường thấy cô ta mở mắt ra, trong lòng vui vẻ nói không nên lời: "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”
Ánh mắt Chu Kiến Anh có hơi mê mang, giật mình trong chốc lát, nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, cô ta ghê tởm đến không ngừng xoa xoa tay: "Ba, có rắn, một con rắn xanh rất lớn..."
"Yên tâm đi, con đã về nhà, không sao đâu." Chu lão tam vỗ vỗ bả vai cô ta an ủi.
Nghĩ đến sau này còn phải đi núi Bắc Đẩu cắt cỏ trâu, Chu Kiến Anh đã sợ đến hoảng hốt.
Cô ta nắm chặt quần áo Chu lão tam, trông mong nói: "Ba, ba, con đổi về với Khương Du, được không, để nó đi cắt cỏ trâu, con phơi thóc, sau này con không còn lười biếng nữa, con nhất định sẽ phơi thóc thật tốt.”
Bây giờ cô ta vừa nghĩ tới xúc cảm mềm mại kia, trong lòng đã sợ hãi, thật sự là một bước cũng không muốn bước tới núi Bắc Đẩu.
Chu lão tam thấy con gái bị dọa thành như vậy, nào còn dám không nghe theo: "Được, chúng ta không cắt cỏ, đợi lát nữa ba sẽ nói với con bé.”
Lúc này Chu Kiến Anh mới im lặng lại.
Đến buổi tối lúc ăn cơm, cả nhà tề tụ, Chu lão tam nắm chặt nắm đấm, đặt ở trên môi ho một tiếng, nhìn về phía Khương Du nói: "Tiểu Du à, đứa nhỏ Kiến Anh này, cắt cỏ cũng có thể ngã xuống núi, còn tự ngã bị thương. Bác sĩ Dương nói, để con bé mấy ngày nay nằm trên giường nghỉ ngơi, chú cân nhắc, công việc cắt cỏ trâu này rất dễ dàng, nông nhàn cũng có công điểm, đưa ra ngoài cho người khác được lời cũng không được. Mấy ngày nay vất vả con, lúc tan làm, dành chút thời gian cắt hai sọt cỏ trâu.”
Lời này không giống với những gì bọn họ nói lúc trước, Chu Kiến Anh không làm nữa, cô ta không muốn lên trên núi cắt cỏ trâu, lúc này muốn phản bác, bị Chu lão tam liếc mắt trừng về.
Khương Du ngẩng đầu từ trong chén cơm, liếc Chu lão tam một cái. Nhân tài, sai khiến người còn sai sử cao minh như vậy, khó trách cô gái nhỏ nguyên chủ kia ở dưới tay ông ta không có lực xoay người.
Chu lão tam trên danh nghĩa nói nhờ Khương Du giúp cắt cỏ vài ngày, nhưng Khương Du nếu đoán không sai, "bệnh" này của Chu Kiến Anh nhất định sẽ giày vò đến sau khi thu hoạch mùa thu xong mới khỏi. Khi đó trong thôn đã không bận rộn nữa, công việc nuôi trâu không phải sẽ thuận lý thành chương giao cho Khương Du. Một mình cô phải làm hai công việc, kiếm được hai công điểm, thật sự là tính toán tốt!
Hơn nữa Chu lão tam nói rất khách khí, cũng có lý do chính đáng, nếu cô vô duyên vô cớ từ chối, nói ra, vẫn là cô không có lý. Chẳng qua, hôm nay Chu lão tam không may mắn, cô đã có cớ, còn là cái cớ sẽ làm cho người Chu gia đỏ mắt.
Khương Du cố ý nhìn Phùng Tam Nương, dùng giọng điệu kinh ngạc nói: "Chú Chu, mẹ cháu chưa nói cho chú sao?”
Ba người Chu gia đồng loạt nhìn Phùng Tam Nương.
Phùng Tam Nương nắm chặt đũa, nhỏ giọng nói: "Chuyện kia, quên nói, hôm nay chú Tường bảo Khương Du đi tới thôn làm cô giáo thay thế.”
Khương Du cũng nở nụ cười giải thích: "Chú Tường và Chủ nhiệm Lâm có lòng tốt, nói thân thể cháu không tốt, không làm được công việc nặng nhọc, cố ý chăm sóc cháu, tìm cho cháu một công việc thoải mái như vậy. Cháu có thể có được công việc này, còn nhờ chú Chu, nếu không phải chú Chu chu cấp cho cháu học trung học, loại chuyện tốt này, còn không tới phiên cháu!”
Làm giáo viên thay thế, có nghĩa là Khương Du sau này sẽ không cần mỗi ngày đều xuống ruộng, mỗi tháng còn có hơn mười đồng tiền lương, sau này mọi người thấy Khương Du đều sẽ hô một tiếng "Cô Khương", đây chính là công việc tốt gấp mấy chục lần cắt cỏ trâu. Cô ta trăm phương ngàn kế cướp công việc cắt cỏ của Khương Du, cuối cùng lại thành toàn cho Khương Du ăn lương thực quốc gia, trong lòng Chu Kiến Anh ghen tị đến phát cuồng.