Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Tôi Làm Mê Tín

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thật sự là kiến thức sâu rộng, Phùng Tam Nương nguyện chịu, cô có thể nói cái gì? Khương Du xoay người ra khỏi phòng bếp, chuẩn bị trở về phòng thoải mái ngủ trưa.

Phùng Tam Nương thấy vậy, gọi cô lại: "Tiểu Du, giúp mẹ đốt lửa, chúng ta nấu chút cơm bí ngô ăn, ăn sớm chút rồi đi làm sớm.”

Mùa nông bận rộn, đi đến muộ sẽ khấu trừ công điểm.

Khương Du quay đầu thản nhiên nhìn bà ta: "Bác sĩ Dương bưng một chén cơm lớn cho tôi ăn rồi, tôi không đói, bà tự mình ăn đi. Vừa rồi chú Tường và Lâm chủ nhiệm nói bà cũng nghe thấy, bảo tôi mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng tốt thân thể, chờ ngày 1 tháng 9 đi tới thôn báo cáo, tôi đi ngủ.”

Nhìn Khương Du không quay đầu lại mà rời đi, Phùng Tam Nương kinh ngạc đứng ở phòng bếp, bi thương từ trong đó mà đến, bà thật sự là mệnh khổ, chồng chết sớm, con gái ruột không tri kỷ, sau khi gả lần hai, cùng chồng sau là vợ chồng nửa đường, hai người lại không sinh một trai nửa gái, trong lòng luông không để được cùng chỗ.

***

Chu Kiến Anh cõng sọt lên núi, cũng không đi cắt cỏ, cô ta tựa vào dưới một gốc cây da^ʍ mát, nheo mắt lại, ngủ gật. Gió lạnh thổi tới, đánh vào mặt, giống như bàn tay của mẹ dịu dàng vuốt ve, cực kỳ thoải mái.

Nuôi trâu là công việc rất thoải mái, mỗi ngày chỉ cần cắt hai sọt cỏ là được, hiện tại còn là cuối hè đầu thu, trên núi khắp nơi đều là cỏ, nếu nhanh, không đến một giờ là có thể cắt một sọt cỏ lớn, thời gian còn lại hoàn toàn có thể tự do sử dụng, khó trách con nhpsc chết tiệt Khương Du kia luyến tiếc nhường công việc này ra!

Chu Kiến Anh vui vẻ nhếch môi, nghĩ đến Khương Du mệt đến ngất xỉu trên sân phơi nắng, lại càng may mắn mình có được một công việc tốt như vậy.

Dưới tàng cây híp lại hơn ba giờ, mặt trời không còn nắng gắt nữa, Chu Kiến Anh mới đứng lên, cõng sọt, đội mũ rơm, cầm lưỡi hái bắt đầu cắt cỏ. Cỏ ven đường bị cắt gần hết, mà trên sườn núi bởi vì địa thế tương đối cao, cách đường lớn có hơi xa, không có người cắt, Chu Kiến Anh ấn mũ rơm, đi tới.

Đúng lúc này, trên núi có mấy cậu bé nghịch ngợm cõng củi khô chạy qua sườn núi, giẫm lên tảng đá khiến chúng rơi xuống.

“Thật sự là chán ghét!” Chu Kiến Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bĩu môi, cầm lưỡi hái lên, ngồi xổm xuống cắt cỏ.

Để tránh thường xuyên đứng dậy, cô ta chất đống cỏ đã cắt ở phía sau, chuẩn bị cắt xong mảnh này trước rồi ôm cỏ vào trong sọt.

Phiến cỏ tươi tốt trước mặt này lại không bị người khác cắt qua, xanh mướt, rất nhiều. Chỉ chốc lát sau đã cắt một đống cỏ nho nhỏ, Chu Kiến Anh đoán chừng những thứ này đủ để lắp đầy một sọt, cô ta đứng lên, lấy mũ rơm xuống quạt gió, sau đó đặt mũ rơm sang bên, bắt đầu ngồi xổm xuống ôm cỏ trâu.

Tay cô ta vừa vươn vào trong cỏ xanh, bỗng nhiên chạm vào một thứ mềm mại, lành lạnh, thứ này chạm vào tay cô ta, còn động dậy, sau đó cuộn lại, quấn lấy mu bàn tay cô ta.



Quấn... Trong lòng Chu Kiến Anh hiện lên một ý niệm, sắc mặt cô ta sợ tới mức trắng bệch, nhanh chóng rụt tay về, sau đó cũng đưa con rắn trốn trong đống cỏ ra ngoài.

Đây là một con rắn màu xanh to như cánh tay vậy, phỏng chừng dài hai ba thước, nghĩ đến vừa rồi mình lại bắt được thứ này, Chu Kiến Anh vừa sợ vừa ghê tởm, cô ta sợ tới mức thét chói tai, sọt đeo lưng, lưỡi hái cũng không cần, chạy nhanh xuống chân núi.

Cô ta chạy rất nhanh, không để ý đến tảng đá lớn trong bụi cỏ, bị vấp ngã, đầu đập xuống. Sườn núi vốn nghiêng nghiêng, có độ cong nhất định, lần này cô ta ngã xuống, trọng tâm mất cân bằng, người giống như một quả dưa hấu, trực tiếp lăn xuống dưới sườn núi, mặt hướng xuống, nằm sấp trên bãi cỏ, không nhúc nhích.

Trên núi, mấy đứa trẻ đào rau dại hái nấm nhìn thấy cảnh này đều hoảng hốt. Đại Đông kéo tay áo Vương Hiểu: "Sao... Tôi phải làm gì đây?”

Trong lòng Vương Hiểu thật ra so với Đại Đông càng không yên. Bởi vì Chu Kiến Anh sẽ bị con rắn đột nhiên xuất hiện kia sợ tới mức lăn xuống sườn núi đều là bởi vì cậu. Là cậu vụиɠ ŧяộʍ buộc tờ giấy vàng Khương Du đưa cho cậu vào một tảng đá nhỏ, sau đó nhân một khe hở, từ trên núi ném vào trong đống cỏ.

Nếu Chu Kiến Anh có tốt xấu gì, vậy... Tất cả đều là do cậu ấy hại.

Cậu ấy đã hại chết người... Vương Hiểu cả người phát lạnh, tay không khống chế được mà run rẩy.

"Vương Hiểu, cậu sao vậy?" Đại Đông nhìn ra hắn có gì đó không đúng, quay đầu hỏi.

Vương Hiểu phục hồi tinh thần lại, chạy xuống chân núi như phát điên.

Mấy đứa nhỏ còn lại thấy, đuổi theo, đi gọi người lớn.

***

Lúc Chu lão tam nhận được tin tức, người cũng choáng váng. Sửng sốt một lát mới phản ứng lại, ông ta nhanh chóng leo lên bờ, ngay cả giày cỏ cũng quên đeo, chân trần chạy về phía núi Bắc Đẩu.

Chờ Chu lão tam chạy tới, dưới chân núi đã vây quanh mấy người, bác gái Thẩm ngồi trên mặt đất, ôm Chu Kiến Anh.

Chu lão tam nhìn hai mắt con gái nhắm nghiền, trong lòng run rẩy: "Bác gái, Kiến Anh, Kiến Anh..."
« Chương TrướcChương Tiếp »