Sau khi thím năm Chu và vợ Vương lão ngũ trở về, sinh động kể chuyện này ra ngoài. Vợ Vương lão ngũ còn bát quái cùng mọi người: "Các người không biết, ngày hôm qua, Chu Kiến Anh mới đến bãi phơi nắng làm nửa ngày, trở về đã tìm Phùng Tam Nương khóc lóc, Phùng Tam Nương bảo Khương Du nhường công việc nuôi trâu cho Chu Kiến Anh, còn bảo Khương Du đi nói với chú Tường, Khương Du không muốn, hai mẹ con thiếu chút nữa cãi nhau!”
"Chậc chậc, tâm ngoan độc như vậy, là mẹ ruột sao?" Thím năm Chu bĩu môi khoa trương.
Một thím khác cũng lắc đầu: "Còn không phải à, nhìn nha đầu Khương Du kia đã gầy thành cái dạng gì, ai, đây chính là đứa nhỏ không cha, đáng thương!”
Phùng Tam Nương buổi trưa phải về nhà nấu cơm mới nghe dân làng về nhà nghị luận, mới biết Khương Du ngất xỉu đến trạm y tế.
Chuyện này, thôn trưởng chú Tường đã sớm biết, nhưng ông ấy lười thông báo cho hai vợ chồng Chu lão tam. Dù sao hai vợ chồng này cũng không đau lòng đứa nhỏ kia, ông ấy thông báo hay không thông báo cũng vô ích.
Nhìn ánh mắt khinh bỉ, kinh ngạc, ghét bỏ của người xung quanh, mặt Phùng Tam Nương nóng bỏng, hoảng hốt, bà ta bối rối sờ sờ mặt: "Tôi. Tôi đến trạm y tế, vợ Vương lão ngũ, cô nói với nhà tôi nhé.”
Sau khi thím năm Chu và vợ Vương lão ngũ đi không bao lâu, Khương Du đã "tự nhiên" tỉnh lại.
Trạm y tế rất đơn sơ, chỉ có một bác sĩ, là một bác sĩ già hơn sáu mươi tuổi, chủ yếu giúp dân làng điều trị một số vấn đề đau đầu và sốt. Bởi vì không có bệnh nhân, công việc của ông ấy cũng rất đơn giản, có người thì ở lại thêm chút, không có ai thì về sớm chút. Nhà của ông ấy là trong ngôi nhà nhỏ phía sau trạm y tế.
Vào mùa nông nghiệp, mọi người trong nhà đều xuống đất, bác sĩ già khi không có bệnh nhân sẽ phải về nhà làm việc nhà.
Ông ấy nhìn Khương Du tỉnh lại, hai mắt vô thần tựa vào giường bệnh duy nhất trong trạm y tế, thở dài, nói: "Cháu nghỉ ngơi một lát, bác trở về nấu cơm, buổi trưa cháu cùng chúng ta ăn cơm đi.”
Con nhóc này nói rốt cuộc vẫn là vào bệnh viện, làm quá nhiều, ăn quá ít, trong bụng không có đồ. Đứa bé tội nghiệp, mệt mỏi tới ngất xỉu, vào trạm y tế, gia đình còn không có ai đến thăm cô.
Nhìn Khương Du cùng tuổi với cháu gái ông ấy lại thân thể nhỏ bé lại thấp hơn cháu gái ông ấy, trong lòng bác sĩ già sinh lòng thương hại, nghĩ mỗi người nhà mình tiết kiệm một ngụm cũng có thể cho cô ăn no, xem như là việc thiện đi.
Bác sĩ già vừa đi chân trước, Khương Du đã bò dậy từ trên giường bệnh, nhìn ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay: "Đừng trốn, người đi rồi.”
Vương Hiểu lập tức bắt lấy lan can, duỗi cổ, cách hàng rào sắt từ trên xuống dưới đánh giá Khương Du một hồi: "Chị không có việc gì chứ!” Cậu vừa nghe nói Khương Du bị bệnh đã đến thăm cô!
Khương Du lườm cậu một cái: "Thế nào? Em ước gì chị bị bệnh?”
Vương Hiểu cười hắc hắc: "Đương nhiên không phải, em đây là vui vẻ. Nhân tiện, chị đói, em mang cho chị một củ khoai lang.”
Vương Hiểu từ trong túi lấy ra một củ khoai lang nướng, đưa cho Khương Du, biểu tình trên mặt có hơi ngượng ngùng: "Em. Chưa được chia lương thực, nhà em không có gì ăn, chị đừng ghét bỏ!”
Khương Du nhận lấy khoai lang, bẻ làm đôi, đưa một nửa cho Vương Hiểu: "Ăn đi.”
Cô ghét bỏ gì, nhà Vương Hiểu chỉ có một đứa nhỏ và một người già, hai người đều không lấy được công điểm, kiếm đồ bỏ vào bụng cũng không đủ no, phỏng chừng hai bà cháu bọn họ mỗi ngày ngay cả cơm khoai lang cũng không ăn được. Thằng nhóc này cho rằng cô thật sự là mệt mỏi choáng váng, còn cố ý nướng cho cô một củ khoai lang, phần lễ vật này, lễ nhẹ ý trọng, cô quyết định, sau này lúc ăn gà nướng, sẽ chia đầu gà cho cậu.
Hai người đều là tuổi thân thể đang phát triển, đứa nhỏ nửa lớn ăn nghèo cha già, ăn rất nhiều, mấy ngụm đã giải quyết hết một củ khoai lang nướng thơm ngào ngạt.
Khương Du vỗ vỗ tay, nói với Vương Hiểu: "Trở về đi, chị không sao.”
Vương Hiểu Dính ở đó không chịu đi, trông mong nhìn Khương Du: "Nuôi trâu dễ dàng biết bao, chị thật sự muốn nhường cho Chu Kiến Anh à?” Thật ra cậu vì không nỡ bỏ ăn thịt, từ sau khi cha mẹ cậu đi rồi, hai ngày nay là ngày cậu trôi qua tương đối thoải mái nhất.
Khương Du từ trong túi lấy tờ giấy vàng hôm qua nhặt được trên núi Bắc Đẩu, gấp lại vài lần, gấp thành một hình tam giác, đưa cho Vương Hiểu: "Yên tâm, Chu Kiến Anh sẽ khóc lóc cầu xin đổi lại với chị. Cầm lấy, buổi chiều nhìn xem Chu Kiến Anh cắt cỏ ở đâu, mở thứ này ra ném ở nơi cỏ nhiều nhất lại gần cô ta.”
Vương Hiểu nhận lấy hình tam giác làm bằng giấy vàng này, lật qua lật lại nhìn nhiều lần, vô cùng tò mò: "Thứ này có được không?”
Cậu tận mắt nhìn thấy, Khương Du chỉ gấp giấy mấy lần mà thôi, căn bản không làm tgì khác, không khác gì Chu lão tam rải bùa trên núi.