Thu hoạch xong, Chu Kiến Anh lại không cần đi làm, lại đổi để cô đi làm công nhân dài ngày à, nghĩ thật đẹp!
Khương Du chán ghét liếc Phùng Tam Nương một cái: "Con đồng ý đổi!”
Phùng Tam Nương không nghĩ tới cô dứt khoát đồng ý như vậy, mừng rỡ: "Vậy con đi nói với chú Tường một tiếng.”
Nói xong, Phùng Tam Nương cởi tạp dề ra, bộ dáng cấp bách không thể nhịn được.
Nhìn thấy thế, trái tim Khương Du càng lạnh hơn, thay nguyên chủ thấy không đáng giá. Cô mỉa mai mở miệng: "Ai muốn đổi thì người đó nói đi!"
Lúc trước là do thôn trưởng có ý tốt thay cô đổi công việc dễ dàng này, cô ngốc mới có thể cách một ngày đã đi tìm thôn trưởng đổi công việc nặng nhọc, đây không phải là đánh vào mặt thôn trưởng sao? Sau khi làm việc không rõ như vậy, ai có thể giúp cô nữa? Để Phùng Tam Nương tự mình đi đi, cũng để cho mọi người nhìn xem người mẹ ruột này đối đãi với con gái ruột thịt như thế nào, giày vò thêm vài lần, chờ đến lúc đoạn tuyệt quan hệ, dư luận trong thôn mới có thể hướng về mình.
Nhưng Phùng Tam Nương rất sợ thôn trưởng, bà ta căn bản không dám đi một mình, đau khổ cầu xin Khương Du: "Tiểu Du, con cùng mẹ đi một chuyến đi!”
Đáp lại bà ta là cánh cửa gỗ khép lại.
Cuối cùng, Phùng Tam Nương vẫn một mình đến nhà thôn trưởng.
Sau khi bà ta rời đi, Chu Kiến Anh ở trong phòng nghe được động tĩnh thì hưng phấn chạy đến phòng Chu Kiến Thiết, hạ thấp giọng, hưng phấn nói: "Anh, anh nói thật sự đúng rồi, ở trước mặt Phùng tam nương khóc một tiếng, bà ta sẽ thay chúng ta ra mặt. Bà ta vừa ra mặt, con nhóc chết tiệt Khương Du không đồng ý cũng phải đồng ý.”
Chu Kiến Kiến suy yếu tựa vào đầu giường, bởi vì ban ngày quỷ khóc sói gào quá lâu, cổ họng anh ta đã khàn khàn, nói chuyện cũng có hơi khó khăn. Nhưng thấy em gái vui vẻ như vậy, anh ta vẫn há miệng giáo dục cô ta: "Anh nói với em, không nên đối nghịch với Khương Du, em nghĩ cô ta không thoải mái, muốn cướp đồ của cô ta, trực tiếp chạy ra chỗ Phùng Tam Nương khóc, muốn gì đó, sẽ được thôi.”
Chủ ý hôm nay anh ta đưa ra hiệu quả, Chu Kiến Anh rất nghe lời, gật gật đầu thật mạnh: "Ừ, anh, sau này em đều nghe anh. Vẫn là anh tốt nhất, không giống như cha, kể từ khi người phụ nữ đó vào cửa, cha đã nghiêng tất cả mọi chuyện về phía hai mẹ con họ.”
Nghe xong lời này, Chu Kiến Thiết trầm mặc vài giây, sau đó chậm rãi nói: "Những lời này đều là ba bảo anh dạy em.”
Ah, Chu Kiến Anh lộ vẻ mặt kinh ngạc, trực giác phủ nhận: “Anh giúp cha nói chuyện!”
Chu Kiến Thiết sờ đầu cô ta một cái: "Em gái ngốc, chỉ có hai chúng ta mới là con ruột của ba. Em là con gái duy nhất của ba. Em tự mình ngẫm lại, mấy năm nay, ba ngoài mặt mỗi lần đều hướng về phía Khương Du, nhưng cuối cùng người chịu thiệt đều là ai, chiếm lời là ai?”
Chu Kiến Anh nghĩ thì đúng thật sự là như vậy!
"Nhưng mà... Thế nhưng, cha cho Khương Du học trung học.”
Chu Kiến Thiết rất khách quan nói: "Em nếu thi đậu trung học, cha cũng sẽ cho em đi học.”
Chu lão tam còn ở trước mặt người một nhà tỏ thái độ, cho dù ai thi đậu, ông ta đều sẽ cho đi học.
Chu Kiến Anh qua một thời gian dài mới tiêu hóa được sự thật này.
Khương Du cách vách ngăn cũng nghe được những chuyện này, trên mặt là trào phúng vô tận, sự thật rõ ràng như vậy, ngay cả một thằng nhóc lưu manh như Chu Kiến Thiết cũng thấy rõ ràng, không biết Phùng Tam Nương thật sự không biết hay là giả mù.
Có lẽ là vì bù đắp cho Khương Du nhường công việc chăm trâu ra ngoài, lúc ăn cơm tối, Phùng Tam Nương còn vụиɠ ŧяộʍ chôn một miếng thịt gà dưới chén cơm của Khương Du.
Khương Du không nói hai lời ăn luôn.
Phản ứng bình thản như thế của cô không khiến người Chu gia thấy kỳ quái. Dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, mấy năm nay, Khương Du vẫn luôn thuận theo, mọi người đã quen với sự vâng lời của cô.
Nhưng ngày hôm sau, Chu lão tam biết, mình đoán sai, hơn nữa còn là sai lầm lớn.
Chín giờ sáng, mặt trời như lửa, các thím, cô vợ nhỏ, cô gái đang làm việc trên sân phơi nắng bận rộn đến mức hăng say, Khương Du cũng ở trong hàng ngũ này, nhưng mới lật lúa một lần, lúc lật lần thứ hai, cô bỗng nhiên ngất xỉu, ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, ngay cả bóp huyệt nhân trung cũng vô dụng.
Cùng làm việc trên bãi nắng, thím năm Chu và vợ Vương lão ngũ cách vách Chu gia đưa Khương Du đến viện y tế. Sau khi bác sĩ thăm khám, kết luận, Khương Du cực kỳ thiếu dinh dưỡng, thân thể quá kém, không làm được công việc nặng nhọc, cho nên mới ngất xỉu, ông ấy cho cô uống bình glucose, để cô nghỉ ngơi ở trạm y tế một lát, tỉnh lại thì về nhà.