Đằng sau thôn Hà Hoa là núi Bắc Đẩu, ngọn núi trải dài hàng chục dặm, dưới chân núi có hàng chục ngôi làng. Thôn Hà Hoa chỉ có một con đường chính từ núi đến núi, rất dễ tìm. nhưng hiện tại buổi tối, cô lại chưa từng tới, muốn tìm lên đó, thật đúng là không dễ dàng, biện pháp tốt nhất vẫn là mượn gió đông.
Khương Du chạy chậm, chờ đến khi đi tới chân núi, rốt cục đuổi theo đại đội. Trên đường núi phía trước, có một chùm đuốc chậm rãi di động trong núi, hẳn là bọn Chu lão tam không thể nghi ngờ. Chùm đuốc này chỉ rõ phương hướng cho Khương Du, cô không nhanh không chậm đi theo phía sau, duy trì khoảng cách hai ba trăm mét với đại đội.
Phía trước, khuôn mặt đen như mực của trưởng thôn Thẩm Thiên Tường luôn căng thẳng, dẫn theo mười mấy tráng hán, cầm đuốc, bước chân mạnh mẽ, từng bước từng bước đi lên núi.
Đạo quan nằm ở núi Bắc Đẩu gần hang núi bên thôn Hà Hoa, nơi đó có một mảnh đất bằng phẳng, đạo quan được xây dựng trên mặt đất bằng phẳng. Nghe những người già trong thôn nói, đạo quan này đã có lịch sử hàng trăm năm. Về sau phá 4 cũ, thì phá hủy đạo quan, các đạo sĩ cũng hoàn tục, trở về nhà, đạo quan này tất nhiên suy bại. Hiện tại chỉ còn lại có một ít vách tường sụp đổ và thần tượng bị tổn hại, ở trong đêm tối u ám thanh lãnh thoạt nhìn có hơi âm trầm khủng bố.
Nhưng nhìn thấy những thứ này, Chu lão tam lại cảm thấy rất thân thiết. Khi ông ta còn nhỏ thân thể không tốt, hai anh trai phía trước lại chết non, cha mẹ lo lắng cũng không nuôi sống ông ta được, nên đưa ông ta nuôi dưỡng ở đạo quan, lần nuôi này trôi qua cả 15 năm, cho đến khi hắn 18 tuổi mới về nhà.
Ở đạo quán ngây người nhiều năm như thế, Chu lão tam đối với đạo quán có tình cảm rất sâu đậm, nhìn thấy những thứ này thì cảm thấy thân thiết. Nhất là đêm nay ông ta còn sẽ lừa chú Tường đứa cao vọng trọng lại khôn khéo trong thôn, trong lòng ít nhiều có hơi trống rỗng, ở nơi ông ta quen thuộc này, lại tăng thêm cho ông ta không ít sự tự tin.
Ngoại trừ nguyên nhân này, sở dĩ chọn ở chỗ này tiến hành tế tự, cũng là vì đạo quán ở trong núi sâu, có thể che mắt người khác, không để người ngoài biết được, cũng khỏi lo bị người ta truyền ra ngoài.
Sau khi đi vào đạo quan, Chu lão tam lấy đạo bào trong hành lý ra trước, trịnh trọng thay vào, sau đó rạch tay, tự mình đỡ một pho tượng thần bị rớt một lỗ tai, nâng tay áo lên lau sạch bùn phía trên.
Thành kính làm xong tất cả, Chu lão tam xoay người gật đầu về phía Thẩm Thiên Tường.
Thẩm Thiên Tường lập tức sai người lấy gà và thịt khô ra.
Chu lão tam quỳ xuống lau sạch mặt đất trước tượng thần, lại hái mấy lá bí ngô, trải trên mặt đất, lại đặt gà và thịt khô lên lá cây, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tổ sư gia, thứ lỗi, thứ lỗi!”
Bày xong tế phẩm, Chu lão tam kéo nắm cỏ thành một đoàn, đặt ở trên mặt đất ẩm ướt, thành kính quỳ xuống, nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm.
Chứng kiến cảnh tượng này, dân làng có hơi choáng ngợp. Phá bỏ mê tín dị đoan phong kiến đã nhiều năm, mọi người cũng đã lâu không thấy loại trận thế này, càng đừng nói đến quỳ, thấy Chu lão tam không chút do dự quỳ xuống, tất cả mọi người đều có hơi không quyết định được chủ ý, nhao nhao nhìn về phía thôn trưởng.
Thẩm Thiên Tường không nói hai lời, gì cũng không lót, trực tiếp quỳ trên đất bùn lạnh lẽo, ông ấy dẫn đầu, những thôn dân khác cũng lần lượt quỳ xuống.
Chu lão Tam bình tĩnh lại, ông ta phảng phất không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì, vẫn nhắm mắt như trước, môi trên dưới không ngừng mở ra khép lại, nhanh chóng niệm từ.
Khương Du ngưng thần nghe trong chốc lát, đúng là lời cầu nguyện mưa thuận gió hòa.
Nhưng cách làm của giới tu chân và đạo sĩ hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, cho nên cô cũng không phán đoán ra, Chu lão tam thật sự có làm đúng không. Nhưng cô có thể cảm giác được, trong không khí không có bất kỳ linh khí nào, ngay cả linh khí cũng không dẫn ra được, làm sao có thể truyền đạt yêu cầu cho thần minh?
Nghĩ cũng biết, chiêu này của Chu lão tam chỉ có thể che đậy dân làng vô tri. Tựa như ông ta lúc chạng vạng nói với Chu Kiến Kiến, không mưa, là do ông ta cầu nguyện có công, trời mưa, là do tế phẩm không đủ, thần minh ghét bỏ bọn họ không đủ thành tâm.
Chu lão tam giả vờ đọc lời cầu nguyện mười phút, vung phất trần, đứng lên, bưng khuôn mặt nghiêm túc nói: "Thần Minh đã nghe được lời cầu nguyện của dân làng Hà Hoa, sẽ phù hộ cho chúng ta!”
Đoàn người Thẩm Thiên Tường đứng lên theo, lần nữa khom người về phía tượng thần, sau đó mọi người trầm mặc giơ đuốc lên, dọc theo con đường cũ trở về dưới chân núi.
Họ vừa đi, Chu Kiến Thiết ẩn bên cạnh chạy ra, xoa xoa tay, hưng phấn nở nụ cười: "Là gà mái già, ha ha ha, đã lâu không ăn thịt gà, hôm nay có phúc rồi!”
Nhưng khi tay anh ta vừa muốn đυ.ng vào con gà, bỗng nhiên, một hạt thông đánh vào mu bàn tay anh ta, khiến Chu Kiến Kiến sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Anh ta đứng thẳng, cảnh giác nhìn xung quanh: "Ai?"
Trả lời anh ta là tiếng gió vù vù trong núi, giống như sói khóc quỷ gào, làm cho trong lòng người ta không nhịn được sợ hãi.