Chương 10

"Mày..." Chu lão tam tức giận đến sắc mặt tái mét, giơ chổi trong tay lên lại muốn vung xuống, Chu Kiến Thiết bên cạnh thấy vội vàng ngăn cản ông ta, "Ba, Kiến Anh không phải là người hồ đồ như vậy.”

Ở bên ngoài nhìn náo nhiệt một hồi, thím năm Chu cũng cười tủm tỉm đi vào, đỡ Chu Kiến Anh dậy, xoay tròn mắt: "Đúng vậy, lão Tam à, Kiến Anh chính là con gái duy nhất của chú đấy, chú đánh nó ra tốt xấu gì, trăm năm sau làm sao có thể dặn dò lại với mẹ Kiến Anh?”

Chu Kiến Anh tựa vào vai thím năm Chu đau lòng khóc lên.

Thím năm Chu nhẹ nhàng vỗ vai cô ta, ôn hòa nói: "Kiến Anh à, chịu uất ức gì nói cho thím năm, có thím năm ở đây, không ai làm gì cháu cả.”

Chu Kiến Anh từ nhỏ đã không có mẹ, đột nhiên bị thím năm Chu dỗ dành như vậy, khổ sở khóc ra, vừa khóc vừa run run nói: "Cháu đi gọi Khương Du trở về ăn cơm, sau đó... Cô ta bắt lấy cháu rồi đánh, rồi bóp, trên người cháu đều là vết thương..."

Nghe vậy, mọi người trong sân đều đưa mắt nhìn Khương Du lẻ loi đứng ở nơi đó, nắm ngón tay, cúi đầu.

Cô nhóc này gầy gò, bình thường tính cách vô hại như bánh bao, cô đánh Chu Kiến Anh? Chuyện đó có khả quan không?

Nhưng Chu Kiến Anh lại nói có mũi có mắt, mọi người cũng không biết nên tin ai.

Đúng lúc này, Khương Du nâng đôi mắt đỏ bừng lên, sau đó giơ tay phải lên: "Người đang làm trời đang nhìn, Khương Du cháu thề, tuyệt đối không đánh Chu Kiến Anh, nếu không trời đánh sấm sét!”

Bầu trời yên tĩnh, nhưng, lời thề vốn rất hư vô, có thể tin cũng có thể không tin, không chính xác. Nhưng nhiều thế hệ cũ ở nông thôn lại mê tín dị đoan, thấy Khương Du dứt khoát thề thốt như vậy, cán cân trong lòng không ít người đã rẽ về phía cô.

Chu Kiến Anh lại bị Khương Du mở mắt nói dối chọc tức đến gần chết, cô ta đỏ mắt, trừng mắt nhìn Khương Du: "Mày nói dối!”

Khương Du bình tĩnh nhìn cô ta, hỏi ngược lại: "Tôi dám thề, cô dám sao?”

“Thề thì thề, ai sợ ai!” Chu Kiến Anh muốn dùng sự thật để chứng minh, Khương Du đang nói dối, cô ta giơ tay phải lên, lớn tiếng nói, "Chu Kiến Anh tôi thề, vết thương trên người tôi là do Khương Du đánh, nếu có nói dối, trời đánh sấm sét, không được..."



Hai chữ cuối cùng còn chưa nói hết, một tia sét màu bạc xoẹt qua bầu trời, oanh một tiếng, một trận sấm sét nổ tung trên đỉnh đầu!

Lần sấm sét này vừa gấp vừa mãnh liệt, chút dấu hiệu cũng không có, tất cả mọi người đều bị hoảng sợ, trong đó thím năm Chu đỡ Chu Kiến Anh có biểu hiện khoa trương nhất, cô ta nhanh chóng hất tay Chu Kiến Anh ra, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, cách Chu Kiến Anh rất xa, tựa như sợ bị cô ta liên lụy.

Chu Kiến Anh thiếu chút nữa bị thím năm Chu đẩy ngã, vừa sợ hãi vừa uất ức, cô ta cắn môi dưới ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời xem như trong vắt, khổ sở nói: "Tôi... Tất cả những gì tôi nói là sự thật ”

Nhưng những lời này thật sự không chút thuyết phục nào, ông trời cũng sẽ không oan uổng người tốt. Dân làng trong lòng thầm nghĩ thế, nhưng trước mặt Chu lão tam lại không nói ra.

Nhưng cứ như vậy, Chu lão tam cũng mất sạch mặt mũi, ông ta quay đầu, sắc mặt dữ tợn trừng mắt nhìn Chu Kiến Anh, chán ghét nói: "Đồ không ra sao, về tự suy nghĩ lại thật kỹ, hai ngày nay không cho phép ai đưa cho nó bất kỳ đồ ăn nào!”

Nhốt mấy ngày, phạt một lần, nếu đương sự không xuất hiện, đối với loại chuyện bắt gió bắt bóng này thôn dân nghị luận một hồi xem như xong. Chờ qua một thời gian ngắn sẽ có chuyện phiếm mới, ai còn có thể nhớ rõ chuyện này cơ chứ. Đáng tiếc Chu Kiến Anh còn quá trẻ, hoàn toàn không cảm nhận được khổ tâm của Chu lão tam giấu dưới ác ngôn ác ngữ.

Cô ta mở to hai mắt, phẫn nộ trừng mắt nhìn Chu lão tam: "Cha cứ đói chết con đi, dù sao trong lòng cha cũng chỉ có con trai cha, vợ mới của cha, nào còn có hàng mất tiền như con!”

Khóc xong, cô ta trực tiếp chạy vào trong phòng, đóng sầm cửa lại một tiếng, lại vứt đồ đạc trong phòng xuống đất, khiến cho tiếng lạch cạch vang lên liên tục.

Đây hoàn toàn là khiêu chiến quyền uy của người đứng đầu gia đình, Chu lão Tam.

Sắc mặt Chu lão tam càng thêm âm trầm, trực tiếp nói với Phùng Tam Nương: "Không ăn không chết được, khi nào nó quỳ xuống nhận sai với ông đây thì khi đó ăn cơm, trước đó, bà không được lấy bất cứ thứ gì cho nó ăn.”

Phùng Tam Nương bất an quặn ngón tay.

Hàng xóm láng giềng bên trái thấy Chu lão tam phẫn nộ thật sự, cũng không tiện ở lại xem náo nhiệt, nhao nhao tản đi.

Trước khi đi, Vương Hiểu ở trên cây còn đưa cho Khương Du một ánh mắt lo lắng, Khương Du khẽ lắc đầu với cậu, ý bảo cậu cũng rời đi.