“Bà nội, con chưa từng nấu cơm, lỡ như con nấu không được, vậy thì phải làm sao ạ?” Tống Thanh Thanh cũng không từ chối, nhưng cô lại hỏi ngược lại, đôi mắt long lanh phát sáng nhìn về phía lão bà Tống.
Lão bà Tống đứng ngoài cửa phòng, lạnh mặt nhìn chằm chằm Tống Thanh Thanh: “Công việc nấu cơm này chả lẽ ai sinh ra cũng biết làm. Không cần học, chỉ cần mày bước vào phòng bếp, Tam nha đầu nói mấy câu là mày hiểu liền. Cơm sáng nay sẽ do mày chịu trách nhiệm, ta sẽ để cô nhỏ bên cạnh giám sát mày.”
Bà ấy nói như thế, bởi vì trong nhà không dầu không thịt, chỉ có rau luộc nước. Bởi vậy trong nhà ai nấu cơm cũng đều như thế, tóm lại cũng chỉ là mấy đứa ‘vịt trời’ nấu. Vừa hay đêm qua bà ngủ không được ngon, lập tức lão bà Tống liền nhớ đến chiếc giường ấm áp của mình.
Mọi việc cứ để Tuyết Kiều cùng Tam nha đầu giám sát, bà cần gì phải sợ nó làm không được việc.
“Vâng ạ!” Tống Thanh Thanh gật đầu nhu thuận, hướng về phía lão bà Tống cười tươi lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào.
Đây là tự lão bà Tống nói, nếu cơm làm không ngon cũng đừng quay lại trách cô à nha.
Tống Thanh Thanh người này, nếu nói không giống người khác ở điểm nào, thì đó chính là tài nấu ăn siêu cấp của cô. Nghệ thuật nấu ăn của cô, khẳng định kinh thiên động địa, trù nghệ khϊếp đảm quỷ thần, ngay cả chính cô cũng không muốn nhớ lại những chuyện đó.
Lão bà Tống hài lòng gật đầu, dẫn Tống Thanh Thanh qua nhà bếp.
Lúc này, trong phòng bếp, Tuyết Kiều còn chưa vào, vẫn đang nằm ngủ trong ổ chăn ấm. Ngược lại, Tống Thu đã dậy từ sớm, cô ấy mặc quần áo màu hồng đào đã có nhiều chỗ vá, bắt đầu chạy đông chạy tây làm việc, chẻ củi nấu nước chờ Tống Tuyết Kiều rời giường rửa mặt.
Lão bà Tống bước vào trong bếp, chỉ vào Tống Thanh Thanh, hướng về phía Tống Thu nói: “Tam nha đầu, đợi lát nữa cháu dẫn Tứ nha đầu đi hái rau. Nếu nó không biết làm, cháu cứ dạy nó, đừng để nó tùy ý làm hỏng vườn rau của ta.”
“Vâng!” Tống Thu cúi đầu, thận trọng nói, bộ dáng nói chuyện cùng thần thái y đúc Trần Quế Hoa ngày thường.
Lão bà Tống liếc mắt, có chút khó chịu với đứa cháu gái ở Nhị phòng này, hừ lạnh một tiếng, sau đó vung tay bước ra ngoài, chuẩn bị quay về phòng ngủ một giấc.
Sau khi lão bà Tống bước ra cửa, thần sắc Tống Thu rõ ràng thả lỏng đi mấy phần, nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Tống Thanh Thanh trong phòng bếp.
“Em gái, bà nội để chị dẫn em ra vườn rau, vậy giờ chúng ta đi luôn nhé.” Thanh âm Tống Thu không lớn, có chút nhát gan, rõ ràng đối mặt với một đứa trẻ nhỏ hơn mình bốn tuổi cũng không dám ngẩng mặt ưỡn ngực lên, không thể bày ra dáng vẻ người lớn.
“Vâng ạ, chị Ba!” Tống Thanh Thanh nhìn Tống Thu một chút, gật đầu sảng khoái đáp, chỉ sợ cô gái trước mặt xấu hổ không dám nói thêm câu nào nữa.
Ba tháng đầu xuân có thể trồng không ít rau quả, nhưng để tiện quản lí, sân sau Tống gia chỉ trồng một ít, khoảng bảy, tám loại rau. Trong đó, cải trắng, măng tây, rau cần là ba loại trồng nhiều nhất, từng luống rau xanh mơn mởn khỏe mạnh đứng đón ánh nắng mặt trời.
“Đồ ăn sáng nay có cải trắng, rau cần với măng tây, trước tiên em xem chị làm gì, rồi bắt chước làm theo là được.”
“Vâng!” Tống Thanh Thanh vâng lời gật đầu, đi theo sau lưng Tống Thu.
Đào củ, hái rau, rửa rau, … những công việc này trước kia Tống Thu đã quen làm, vậy nên bây giờ hết sức quen thuộc. Vẻn vẹn chỉ trong mười phút đồng hồ, Tống Thu và Tống Thanh Thanh đã cùng rổ rau xanh tươi vào phòng bếp chuẩn bị làm sạch.
“Cải trắng rửa sạch sẽ, sau đó cắt thành sợi nhỏ, rau cần cắt thành miếng vừa ăn, còn măng tây rửa sạch sẽ là được rồi.” Dáng người Tống Thu gầy yếu, chiều cao so với những đứa trẻ 12 tuổi cũng không khác biệt là bao.
Một tay cô ấy cầm củ cải vừa rửa sạch, tay còn lại cầm con dao, cắt từng miếng dứt khoát vào củ cải, sau đó dùng dao gạt xuống cái nồi hứng ở bên cạnh đã chuẩn bị sẵn.
Nhiệm vụ mà lão bà Tống giao, Tống Thu không dám không thực hiện. Bởi vậy việc dạy dỗ cô, Tống Thu không hề lơ là, giảng giải mười phần chi tiết.
Tống Thanh Thanh thấy đối phương nghiêm túc, cũng không có ý định lười biếng, đứng một bên nghe hướng dẫn. Thực tế, kĩ năng thái rau này đơn giản, căn bản không làm khó được cô.
Động tác Tống Thu nhanh nhẹn, tốc độ rất nhanh, mới tí mà đã xử lí xong đống nguyên liệu, cắt thành từng miếng lớn nhỏ thích hợp.
Lúc đầu, Tống Thu định để Tống Thanh Thanh trực tiếp thái rau, nhưng nghĩ đến chuyện em ấy vừa mới khỏi bệnh chưa được hai ngày, cộng thêm việc chưa từng vào phòng bếp, lỡ như không cẩn thận cắt trúng tay, mất công lại làm lỡ việc của cô.
Bởi vậy Tống Thu mấp máy môi, nhìn về phía Tống Thanh Thanh, cũng không dám mở miệng nói thêm gì, tiếp tục cúi đầu làm công việc trong tay mình.
“Cục cục…!”
Hai người Tống Thu đang ở phòng bếp thái rau, bên ngoài mấy con gà mái nhỏ nuôi thả trong sân lén vào trong phòng xin ăn.
Những năm này, gà vịt trong nhà không được phép nuôi nhiều. Dựa theo quy tắc của thôn, mỗi nhà chỉ được nuôi hai con.
Nhưng mà lão ông Tống là quân nhân xuất ngũ, lại thêm Tống gia là thành phần tốt làm nông, nên trong nhà nuôi tận bốn con gà, trong thôn cũng không có người nào dám nói gì. Vì để có trứng ăn, Tống gia thậm chí ngay cả một con gà trống cũng không nuôi, nuôi toàn là gà mái, đợi đến khi muốn có gà con, chỉ cần qua nhà hàng xóm mượn gà trống về đạp mái gà nhà mình là được.
Nhiệm vụ chăm sóc bốn con gà mái nhỏ này đều giao cho ba chị em Tống Thu, lão bà Tống ngày bình thường nhiều nhất cũng chỉ đi quanh chuồng heo kiểm tra, những việc còn lại thậm chí bà còn không thèm nhòm ngó.
Bốn con gà này, ngày bình thường rất quen thuộc với Tống Thu, thích vây quanh cô ấy xin ăn.
Nhưng hôm nay…
Bốn con gà mới vào cửa, chỉ nhìn liếc qua Tống Thanh Thanh một chút, lập tức ngay cả đồ ăn cũng không cần, tất cả đều vây quanh Tống Thanh Thanh cục tác, hận không thể bay thẳng lên đầu cô.
“Cục tác! Cục tác! ...”
Đứa nhỏ này dáng dấp cũng thật ngon he!
Từng con gà mái nhỏ kiêu ngạo ưỡn ngực đi quanh Tống Thanh Thanh.
Tống Thu: Hả???
Đây là tình huống quỷ dị gì đây?