Tối hôm đó, Tống Thanh Thanh vẫn như trước cùng hai vợ chồng Tô Văn Nhã ngủ chung phòng. Cả gia đình đang chìm vào giấc ngủ, mặt trời vẫn chưa kịp ló dạng, ngoài phòng đột nhiên vang lên những tiếng ồn ào náo động.
Tống Thanh Thanh vuốt vuốt đôi mắt vẫn còn lim dim chưa tỉnh ngủ của mình, từ trên giường ngồi dậy.
Hai vợ chồng Tống Minh Hữu và Tô Văn Nhã đã đứng dậy, chuẩn bị sẵn sàng đi ra ngoài từ lâu.
Tô Văn Nhã vừa đeo giày vừa nói: “Thanh Thanh, con cứ ngủ thêm một tí đi. Khi nào mẹ làm việc xong, quay về nhà mẹ sẽ gọi con dậy ăn cơm.”
“Vâng, vâng ạ.” Tống Thanh Thanh lắc lư cái đầu nhỏ, giọng nói phát ra đều là giọng mũi, vô cùng mềm mại. Cô mới từ giường thức dậy nên gương mặt vẫn còn mang chút hồng hồng đỏ ửng.
Hai vợ chồng thấy cảnh này chỉ cảm thấy buồn cười, sau đó xoa xoa đầu con gái mình, nhét cô bé vào chăn ấm, cuối cùng đi ra khỏi phòng chuẩn bị làm việc.
Những năm này, mọi gia đình trong thôn đều ăn ngày hai bữa cơm. 10 đến 11 giờ sáng là bữa thứ nhất, còn bữa thứ hai vào khoảng 4, 5 giờ chiều. Bởi vậy ở thôn Tống gia này, mỗi ngày sau khi mọi người rời giường rửa mặt xong, khoảng 7 giờ đã bắt đầu đi làm, mãi đến bữa thứ nhất thì mới nghỉ tay quay trở về nhà ăn cơm.
Bởi vì thiếu nguồn nhân lực, rất nhiều gia đình phải đi làm cả nhà để kiếm lương thực, chờ sau khi tan tầm mới về nhà lo cơm nước. Nhưng đối với nhà họ Tống, không chỉ nhiều người, mà sức lao động của họ đều không nhỏ. Vậy nên mấy anh em Tống Hải Tống Hà đã ra ngoài kiếm công điểm từ lâu rồi.
Lão bà Tống sẽ cùng cô nhỏ Tống và Tống Thu ở nhà chuẩn bị đồ ăn, chờ mọi người đi làm về rồi cùng nhau ăn trưa.
Bởi vậy nên hai mẹ con Tống Thu khá thoải mái, so với công việc nội trợ thì công việc ngoài trời cực hơn nhiều lần, huống chi bên cạnh còn có Tống Thu làm chân sai vặt, vậy thì những công việc mệt mỏi sẽ không đến phiên hai người này.
Nếu như có ngày lão bà Tống cảm thấy không thoải mái trong người, bà ấy sẽ trực tiếp để Tống Thu hoặc là Đỗ Xuân Hương chuẩn bị đồ ăn.
Về phần bữa tối, ba nàng dâu Tống gia sẽ thay phiên nhau làm sau giờ tan tầm, bữa cơm này lão bà Tống sẽ không nhúng tay vào.
Tống Thanh Thanh hồi phục vẫn chưa được hai ngày, cộng thêm tuổi còn nhỏ, vậy nên Tô Văn Nhã không đồng ý để con gái đi theo mình ra ngoài chịu khổ. Bởi vậy Tô Văn Nhã vẫn đối xử y hệt trước kia, để con gái trong phòng đợi bọn họ về ăn chung. Nếu sau buổi trưa đó Thanh Thanh muốn ra ngoài chơi, hoặc đi thăm đồng, cô sẽ dẫn con mình theo.
Nhưng sau khi hai người Tô Văn Nhã và Tống Minh Hữu vừa ra ngoài làm việc, Tống Thanh Thanh trước đó đang nằm lim dim trên giường, hiện tại liền bật dậy, nhanh chóng mặc quần áo vào, rón rén mở cửa sổ phía sau ra, bước lên ghế nhoài cả người ra ngoài cửa sổ, mắt to trong veo tỉ mỉ đánh giá tình hình xung quanh, ngó nghiêng trái phải mỗi bên nhìn một chút.
Phía sau phòng cô đang ở là một cái vườn rau, lên trên nữa là sườn núi trồng rừng trúc. Ở đây ngày thường không có người nào qua lại, nhưng Tống Thanh Thanh lại lo lắng rằng lão bà Tống sẽ qua bên này kiểm tra.
Từ lần trước lúc xảy ra rắc rối trong bệnh viện, Tống Thanh Thanh đã sớm muốn kiểm tra năng lực của mình, muốn thử dẫn dụ một con vật nhỏ nào đó để làm thức ăn.
Tộc Tinh Linh trời sinh đã mang trong người lực tương tác. Mặc dù có thể biết được những nguy hiểm trong rừng, nhưng không cách nào hấp dẫn được những động vật ở sâu bên trong đó lại gần. Muốn làm được thì chỉ có cách chăm chỉ tu luyện chi lực tự nhiên.
Khác biệt so với những Tinh Linh pháp sư hoặc cung thủ kia, đời trước cô chọn loại hình pháp thuật này, trong Tinh Linh tộc gọi là kiếm sĩ, đây là nghề nghiệp duy nhất liên quan đến cận chiến.
Qủa đúng là con cưng của trời, bọn họ chẳng những có thể tu luyện chi lực tự nhiên, triệu hoán ma thú đến giúp đỡ, mà còn có thể biến thân thành muôn loại hình dạng ma thú để chiến đấu.
Đời trước, người lợi hại nhất trong tộc thậm chí có thể biến thân thành Hoàng kim Cự long, cùng Cự long hàng thật chiến đấu với nhau ba trăm hiệp.
Tống Thanh Thanh chớp chớp đôi mắt, nhìn khoảng sân sau nhà trống trải của mình, cố gắng sử dụng chi lực tự nhiên ít ỏi còn sót lại kia, hướng về phía con dốc nhỏ trên núi.
Không có thỏ rừng thì một con chuột nhỏ cũng không đến nỗi tệ nha!
Rừng trúc lớn như vậy, ít nhiều gì thì cũng phải có một hai con chuột nhắt đúng không?
Liếʍ liếʍ khóe miệng đang chảy nước miếng, ánh mắt Tống Thanh Thanh trông ngóng nhìn về phía sân sau, chờ đợi đồ ăn đến…
“Chít chít…”
Tiếng kêu nhỏ nhắn phát ra từ bệ cửa sổ, Tống Thanh Thanh sững sờ, cô vừa cảm thấy chính xác có một luồng năng lượng yếu ớt ở xung quanh, không ngờ lại ở ngay bên cạnh cô, nhưng mà hình như con chuột này nhỏ quá đó.
Chỉ dựa vào năng lượng mạnh yếu, Tống Thanh Thanh có thể biết được vật đó to hay nhỏ. Lần này, cô cảm giác con vật này khá nhỏ, nhưng chắc chắn rằng ít nhất cũng phải ba đến năm cân, có thể làm một bữa thịt chuột ngon lành.
Nghe thấy hai móng vuốt nhỏ đang đào đào bệ cửa sổ, Tống Thanh Thanh nhón chân lên, nhoài người ra khỏi cửa sổ, cúi đầu xuống nhìn dưới ---
Nhưng mà…
Một giây sau, xuất hiện ngay trước mắt cô là một con chuột nhỏ chỉ lớn vừa lòng bàn tay, trên đầu có một nhúm lông trắng, toàn thân màu xám, đôi mắt to như hạt đậu đen nhánh nhìn thẳng vào mắt Tống Thanh Thanh.
Tống Thanh Thanh: “…”
Đời trước có thể gọi đến đủ loại ma thú trong rừng, từ bậc thấp đến cấp cao, thế mà bây giờ… Cô chỉ cảm thấy lần xuyên qua này của mình cũng thật quá mất mặt.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác, con chuột lông xám kia hoàn toàn không cảm nhận được tâm tình của cô, ngược lại còn giống như gặp lại được người thân, nhanh nhẹn bò lên trên bệ cửa sổ, dùng đôi mắt long lanh thâm tình đó tiếp tục nhìn Tống Thanh Thanh.
Tống Thanh Thanh: …
Sao cô có cảm giác con chuột này có chút đáng yêu nhỉ? Chẳng lẽ mấy câu nói trên mạng kia đều đúng. Rằng là độc thân lâu quá, đến nỗi nhìn thấy một con chuột nhỏ cũng cảm thấy đẹp trai.
Tống Thanh Thanh: … Thật ra mình cũng không muốn thừa nhận.
“Chít chít! Chít chít! …”
Đáng yêu! Đáng yêu! Thật sự rất đáng yêu à nha!
Cô đã lớn từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên gặp được một con vật siêu cấp đáng yêu như này nha. Dù không biết sau này có khó khăn gì, nhưng cô quyết định rồi, cô sẽ nuôi nó. Nhưng mà, có điều, sao cô lại có cảm giác đôi mắt nó nhìn cô tràn đầy tình phụ tử thế nhỉ?