Phòng ở trong Tống gia cũng không có gì khác biệt so với các gia đình khác trong thôn, đều là phòng gạch đơn giản. Vây quanh căn phòng là tường viện được xây bằng các hòn đá xếp chồng lên nhau, cửa được làm bằng gỗ, nhìn qua khá đơn sơ.
Toàn bộ thôn Tống gia khoảng hai, ba trăm người đang sinh sống, ở chính giữa thôn là nhà ở của gia đình trưởng thôn, khác với những căn nhà khác là được lợp bằng gạch ngói đỏ tự chế.
Chỉ liếc mắt qua, Tống Thanh Thanh đã biết gần hết tình hình trong viện của Tống gia, thuận tiện tỉ mỉ quan sát nghiêm túc đánh giá qua Đỗ Xuân Hương.
Trước đó khi linh hồn còn đang trong trạng thái hợp nhất với cơ thể, Tống Thanh Thanh đã nghe được giọng của vị Đại bá nương này, giọng điệu chẳng những trào phúng mà còn đặc biệt to, khiến cho người khác khó mà quên được. Dưới ánh nhìn của đối phương, cùng với giọng trào phúng người nhà mình, Tống Thanh Thanh lập tức nắm chặt tay thành nắm đấm, bất mãn nheo đôi mắt lại.
“Chị dâu thật thích nói đùa. Em cùng Tống Minh Hữu đi huyện thành chăm đứa nhỏ, không phải đi chơi. Làm sao biết được huyện thành có vui hay không?” Giọng nói Tô Văn Nhã vô cùng dịu dàng, cười yếu ớt hướng về phía Đỗ Xuân Hương, giống như không để trong lòng lời nói diễu cợt kia của bà ta.
“A! Hai ngày trước cô nói bệnh mất trí của Tứ nha đầu đã tốt hơn, vì cái gì mà không quay về nhà ngay lúc đó? Còn nói không phải một nhà các người lên huyện thành chơi sao? Em dâu ba à, tôi thấy rõ ràng là các người muốn lười nhác trốn việc mới xin nghỉ phép đi huyện thành.” Đỗ Xuân Hương ném đống vỏ dưa trong tay xuống đất, lạnh buốt nói.
“Chị dâu, chị nói vậy oan uổng cho em quá. Làm cha làm mẹ, ai mà không lo lắng cho con. Dù đã là người lớn kết hôn sinh con, trong mắt cha mẹ vẫn luôn là đứa con nít. Năm ngoái thời điểm chú nhỏ sinh bệnh, mẹ không phải cũng lo lắng hay sao? Thậm chí còn tự mình chăm lo chú ấy trên huyện mấy ngày trời. Em nhìn vào mắt, ghi vào lòng, muốn học hỏi ít kinh nghiệm xử sự từ mẹ. Chị dâu chẳng lẽ cảm thấy mẹ làm vậy không đúng sao?” Tô Văn Nhã chầm chậm nói nhỏ.
Âm thanh của người phụ nữ không quá lớn, nhưng cũng đủ để những người khác trong Tống gia có thể nghe được rõ ràng.
Đầu năm nay không có TV điện thoại, thậm chí ngọn đèn cũng rất ít người bỏ tiền ra mua. Buổi tối sau khi từng nhà tan tầm về, nếu không phải nhân lúc trời chưa tối hẳn tranh thủ làm ít việc, thì chính là ngồi trong sân nghỉ ngơi tán gẫu.
Vừa cầm băng ghế từ trong nhà ra sân ngồi nghỉ ngơi, lão bà Tống nghe thấy mấy lời này lập tức lông mày nhảy dựng lên, thả mạnh băng ghế trong tay xuống đất, nghiêm nghị đáp: “Vợ lão Đại, cô đây là có ý gì? Tôi đi huyện chăm sóc con trai mình, chẳng lẽ còn cần cô đồng ý hay sao? Chẳng lẽ cô còn muốn để cho bà già như tôi mỗi ngày đều hầu hạ cô ăn mặc à? Tống gia chúng tôi không có loại lười như cô đâu. Đừng cho là tôi không biết hôm này đến phiên ai nấu cơm.”
“Mẹ, con không có ý đó. Con có nói gì đến mẹ đâu.” Đỗ Xuân Hương bị tư thế của bà lão dọa đến biến sắc, tâm trí nào còn nhớ đến chuyện của nhà lão Tam, vội vàng xua tay nói.
“Không phải ý này thì là ý nào?” Bà lão Tống xụ mặt xuống, nhìn chằm chằm nói: “Lời này của cô không phải cố ý nói với tôi ngay trước mặt vợ lão Tam sao? Đỗ Xuân Hương cô giỏi lắm. Tôi đã biết cô có bất mãn với tôi và cha chồng cô từ lâu rồi. Là vì hai người chúng tôi không giúp đỡ cô kiếm tiền, kiếm công điểm đúng không?”
“Tô Minh Trung! Tô Minh Trung! Anh tranh thủ thời gian trong nhà chạy ra đây cho tôi. Anh nhìn rõ xem đến tột cùng vợ anh đối xử với mẹ và cha anh ra sao đây này.”
Vẻn vẹn chỉ trong vài phút, toàn bộ đại viện Tống gia lập tức gà bay chó sủa.
Tống Thanh Thanh đứng hình tại chỗ, không nghĩ tới mẹ cô có sức chiến đấu kinh khủng như vậy, có thể làm lão bà Tống và bác dâu cả ầm ĩ lên.
Trước khi hôn mê, bên tai Tống Thanh Thanh tất cả đều là tiếng khóc nghẹn ngào cùng giọng điệu cầu xin của Tô Văn Nhã, nghĩ thế nào cũng là người phụ nữ này không giống nhân vật lợi hại. Thậm chí ngay khi bị bà lão trong bệnh viện quát lớn cũng không nói gì.
Thế nhưng…
Tống Thanh Thanh nhìn thấy bà lão Tống thiếu điều muốn chỉ thẳng vào mặt Đỗ Xuân Hương mắng to, còn Tô Văn Nhã người đáng ra là đầu têu của mọi việc thì làm như không liên quan, dẫn ba anh em cô đi về phòng.
Cô cảm thấy mẹ cô hình như so với tưởng tượng của cô không giống nhau lắm.
Suốt toàn bộ quá trình, người thấy choáng không chỉ có Tống Thanh Thanh, mà còn có hai anh em Tống Hà Tống Khê nữa.
Mới quay về Tây Sương phòng đóng kín cửa lại, Tống Khê liền hích khuỷu tay Tống Hà đang đứng cạnh, thấp giọng kích động nói: “Anh, hôm nay mẹ có chuyện gì vậy? Trước kia khi bác dâu cả nói chuyện, mười lần thì hết chín lần rưỡi mẹ không nói lại. Ngày hôm nay sao lại…”
Tống Hà mi tâm giật giật, còn chưa lên tiếng thì Tô Văn Nhã bên cạnh đã gõ trán con trai mình một cái, trừng mắt bất đắc dĩ nói: “Mẹ hỏi con giả ngốc hay ngốc thật vậy? Trước kia khi em gái con có bệnh, mỗi ngày chúng ta đều phải đi làm chỗ khác, không cách nào mang em gái theo được. Bác gái lớn và bà con lại thường xuyên ở nhà, hai người đó có nói chúng ta vài câu cũng không đau không ngứa, tự nhiên không cần để ý đến. Hiện tại thân thể em gái con đã khỏe, có một số việc cũng nên dần dần thay đổi được rồi.”
Tống Thanh Thanh gật đầu, mẹ cô chỉ kém không nói trực tiếp ra sự lo lắng trước kia của mình. Đắc tội với hai người Đỗ Xuân Hương và bà lão Tống, chỉ sợ khi không có bốn người kia ở nhà, cô sẽ bị đem ra trút giận.
Giống như lần này…
Rõ ràng nguyên chủ mỗi ngày đều bị cha mẹ khóa trong phòng, cũng không biết tại sao lại xuất hiện bên bờ sông, còn bị người khác đẩy xuống. Chỉ tiếc chuyện này tiểu thuyết nguyên bản không đề cập qua, Tống Thanh Thanh cũng không có cách nào biết được tình huống cụ thể.
“Mẹ nói không sai, chính là vì điều này.” Tống Hà lớn hơn hai tuổi, so với em trai càng hiểu chuyện hơn, cậu ta gật đầu đáp: “Bác gái lớn và bà nội trước kia đã muốn vứt em gái ở ngoài, nếu năm đó không phải đúng lúc cha đi ngang qua nghe thấy lời nói của hai người, náo loạn trong nhà một trận, thì nói không chừng em gái đã bị lạc mất.”
Tống Hà đưa tay sờ đầu em gái, nhìn cơ thể gầy guộc xanh xao của cô, mặt mũi tràn đầy lo lắng nói: “Về sau em gái nếu gặp bác gái lớn và bà nội nhớ đi đường khác, có thể tránh mặt thì hãy cố gắng tránh… Trên núi phía sau thôn chúng ta nghe nói còn có người đã nhìn thấy đàn sói đó.”
Nếu bác gái lớn và bà nội muốn đem em gái đi vứt, vậy khẳng định họ sẽ mang đến núi sau thôn để bỏ.
“Đàn sói?” Hoàn toàn không cảm nhận được sự lo lắng tận đáy lòng của Tống Hà, hai mắt Tống Thanh Thanh vụt lóe sáng, hưng phấn hỏi lại.
Có đàn sói thật sao?
Nếu đã có sói thì khẳng định sinh thái thôn Tống gia hoàn toàn tốt à nha. Nếu đã không có con mồi, chắc chắn đàn sói đã không tới đây để kiếm ăn đâu. Nói không chừng hôm nào đó lên núi cô còn kiếm thịt ăn được nữa đấy.
Thịt thỏ rừng nướng thơm ngào ngạt, hương gà nấu hành béo ngậy, … nghĩ một chút thôi mà nước miếng nước bọt đều chảy ròng ròng.
Tống Hà, Tống Khê: ! ! !
Đàn sói quả nhiên vẫn là cái gì đó rất dọa người, đáng lẽ mình không nên nói những lời này, làm em gái bị dọa đến đỏ cả mắt.