Chương 47

Miêu Kiều Kiều và Bạch Nghiên không phản ứng gì khi cô ta đi.

Nhưng Mạnh Bảo Bảo lại thở dài: "Người này lòng dạ hẹp hòi quá, tại sao lại tức giận thế. Tôi thật sự không hiểu."

Miêu Kiều Kiều vỗ vỗ vai cô ấy: "Đừng lo lắng, cô ấy luôn như thế."

Ba người đi được một lúc, Bạch Nghiên nhìn thấy ba chòi tranh trước mặt, liền hỏi: "Có phải ở đó không?"

Mạnh Bảo Bảo tỏ vẻ tò mò: "Đúng thế! Nhưng tôi chưa đến đây bao giờ. Túp lều cỏ này trông có vẻ chắc chắn. Trời vào mùa đông cũng sẽ không lạnh."

Lối vào túp lều cỏ có một bóng người cao lớn đang chặt củi.

Nghe thấy tiếng nói ở sau lưng, anh bỏ rìu sắt xuống, quay đầu lại với vẻ mặt lạnh lùng.

Nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, vẻ mặt anh có chút sững sờ.

Sao mà cô gái béo này lại đến đây...

Miêu Kiều Kiều lúc này cũng có chút bối rối.

Đây ... đây không phải là ông anh lần trước sao?!

Lần đầu tiên gặp anh, cô muốn làm chuyện tốt nhưng gây hỏng chuyện của anh, nhưng may không để lọt mất con lợn rừng của anh.

Lần thứ hai gặp nhau, là khi cô đang một góc xem người ta dã chiến bị anh đυ.ng phải.

Đây là lần thứ 3. Cô chỉ muốn nhìn người mà Bạch Nghiên thích, không ngờ lại gặp được anh nữa.

Trong đầu Miêu Kiều Kiều đột nhiên nảy ra một câu: Định mệnh đến rồi, không thể ngăn cản!

Khụ, dừng lại!



Trong lòng ông anh này có thể còn chướng mắt cô đấy, cô hạ quyết tâm, gặp vậy là đủ rồi!

Bạch Nghiên cực kì vui vẻ vì lần gặp này.

Cô ấy ngại ngùng tiến lên hai bước, run giọng nói: "Anh Hàn, đã lâu không gặp..."

Hàn Linh Chi nhíu mày, nói: "Cô là ai?"

Miêu Kiều Kiều vểnh tai lên ăn dưa, bị anh làm cho sặc nước miếng: ... Lời này của ông anh thật là đau thấu tim gan mà.

Thấy sắc mặt Bạch Nghiên càng ngày càng tái nhợt, Mạnh Bảo Bảo làm loạn thêm: "Cô ấy nói anh là vị hôn phu cũ của bạn thân cô ấy, anh không biết cô ấy à? Cô ấy đặc biệt tới đây để tìm anh đấy!"

“Phốc!” Miêu Kiều Kiều muốn che mặt, cô gái này thật sự rất biết nói chuyện, không thấy sắc mặt anh giai kia tối sầm lại sao.

Hàn Lăng Chi bắt gặp sự hả hê trong mắt Miêu Kiều Kiều, khóe miệng mím lại.

Anh ngẩng đầu nhìn Bạch Nghiên, lạnh lùng nói: "Tôi không quen cô nên không có gì để nói."

Nói xong, anh chuẩn bị đi vào chòi cỏ, Bạch Nghiên bước lên ngăn cản:

"Anh Hàn ... Hàn, tôi là Bạch Nghiên, trước đây chúng ta từng gặp nhau, tôi chỉ muốn gặp anh, không có chuyện gì khác!"

Đúng lúc này, mấy người già trong chòi cỏ nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng bước ra.

“Các cô tới đây để tìm Lăng Chi à, haha, hoan nghênh!” Người vừa nói là một ông lão mạnh khở tràn đầy năng lượng.

Ông lão này tên là Vương Khương Sinh, từng là giám đốc bệnh viện số 1 Bắc Kinh, bị một người bạn lâu năm phản bội báo cáo nên bị hạ phóng xuống đây.

Bà cụ ở bên cười nói: "Hoan nghênh mọi người, vào ngồi đi, bà pha nước đường đỏ cho mấy cháu!"

Bà lão này tên là Vân Triệu Mộ, dáng vẻ hiền lành, đôn hậu, từng là trưởng khoa văn của trường đại học Bắc Kinh, cùng chồng xuống đây.



Chồng của bà lúc này đang ở trên giường, nghe thấy bên ngoài có giọng nói, ho khan vài tiếng: "Lăng Chi, mời bạn vào đi cháu."

Nhìn thấy sự nhiệt tình của ba người họ, Hàn Lăng Chi không còn cách nào khác, đành phải gật đầu với mấy người ngoài cửa: "Vào đi."

Bên trái ngoài cùng túp lều cỏ, một ông lão tao nhã đang nằm ở trên giường.

Nhìn thấy ba cô gái ở cửa, ông ấy cười nói:

"Chào các cháu. Ông không được khỏe nên không thể đứng dậy. Xin thứ lỗi. Mấy cháu ngồi xuống uống nước đường trò chuyện một lát nhé."

Ông lão là Ngô Dân Tiên, người từng là hiệu trưởng của Học viện Ngoại ngữ Bắc Kinh, nhưng đã bị cử báo xuống đây vì lý do xã hội.

Con trai ông kết hôn với con gái nhà họ Hàn, dì của Hàn Linh Chi, mối quan hệ giữa hai người luôn rất tốt.

Khi còn nhỏ Hàn Lăng Chi thường xuyên đến nhà họ Ngô chơi, ông nội và bà nội họ Ngô cũng quý mến anh như cháu nội.

Ông lão tự nhiên vui mừng khôn xiết khi thấy vài cô gái nhỏ đến thăm cháu trai mình.

Bạch Nghiên nhanh chóng đáp lại, "Không sao đâu, ông nội, sức khỏe của ông quan trọng hơn."

Miêu Kiều Kiều và Mạnh Bảo Bảo cũng bảo không sao, bà nội Ngô và ông Vương đưa họ đến bên cạnh bãi cỏ ngồi xuống.

Một lúc sau, bà nội Ngô bưng mấy bát nước qua đây, tươi cười nói: "Lại đây, uống nước đường."

“Cám ơn bà!” Ba cô gái đồng thanh cảm ơn.

Ông nội Vương ngồi ở một bên cười nói: "Đây là lần đầu tiên có con gái đến tìm Lăng Chi. Cháu ấy rất lạnh lùng. Cảm ơn các cháu đã đến thăm nó."

Ông Vương, ông Ngô và bà Ngô là bạn của nhau trong nhiều năm, họ đã nhìn Hàn Lăng Chi từ một cậu nhóc đến khi trưởng thành.

Bạch Nghiên mỉm cười vén tóc sau tai, lộ ra vẻ hào phóng: "Không có chi ạ, anh Hàn và cháu quen nhau từ trước, tình cờ nghe tin anh ấy ở đây nên cháu ghé qua thăm."