Sau giờ làm việc vào ngày hôm sau, Miêu Kiều Kiều đến nhà của góa phụ Lưu
Vừa vào viện, Miêu Kiều liền cười nói: "Cô Lưu, tôi nghe nói củ cải muối của cô rất ngon. Tôi có 2 quả trứng ở đây. Tôi có thể đổi một ít củ cải muối với cô được không?"
Khuôn mặt bị cháy phía bên trái của góa phụ Lưu bị che bởi mái tóc của cô ấy, cô ấy đang cúi xuống để lau sân.
Nhìn thấy Miêu Kiều Kiều đi tới, cô ấy sửng sốt một chút, sau đó cứng ngắc gật đầu: "Tôi sẽ trực tiếp đưa cho cô, không cần đổi."
Từ khi bị tai nạn ở nhà, khuôn mặt bị biến dạng, cô ấy rất ít khi tiếp xúc với mọi người, đây giống như lần đầu tiên một cô gái chủ động trò chuyện với cô ấy.
Miêu Kiều Kiều đặt hai quả trứng trong tay vào chiếc cốc tráng men trên bàn và nói:
"Cô à, chuyện này không thể được. Đại viện thành niên trí thức của chúng tôi nhiều người ăn. Tôi muốn cùng cô trao đổi một chút. Cô vẫn phải nhận hai quả trứng này."
Thấy vậy, Lưu góa phụ cũng không từ chối nữa: "Vậy cô chờ một chút, tôi xuống bếp lấy cho."
Sau đó, cô ấy đi vào bếp.
Miêu Kiều Kiều nhìn người đã rời đi, lập tức đứng dậy nhìn trong sân.
Bên trái sân này trồng một số loại rau, còn bên phải nuôi vài con gà.
Căn nhà nhìn rất nhỏ, chỉ có 3 phòng, phòng khách, phòng ngủ, bếp và nhà vệ sinh ở ngoài cùng bên trái.
Nhà tuy đơn sơ, nhưng lại rất sạch sẽ, các loại đồ đạc đều được sắp xếp ngăn nắp, có thể thấy được cô ấy là người gọn gàng.
Nghe nói sau vụ tai nạn nhà họ Lưu bị hỏa hoạn thiêu rụi. Với toàn bộ số tiền dành dụm được, ngôi nhà này được chính tay góa phụ Lưu xây bằng gạch.
Là phụ nữ, cô ấy không chỉ phải gánh chịu nỗi đau đớn trước sự ra đi của người thân mà còn phải chịu đựng những lời dị nghị của người trong thôn, quả thật là điều không hề dễ dàng.
Miêu Kiều Kiều nhớ tới ánh mắt thành thật vừa rồi của đối phương, trong lòng khẽ động, một người phụ nữ đơn thuần siêng năng như vậy hẳn là không liên quan gì đến Vương Đại Hổ.
Một lúc sau, goá phụ Lưu bước ra khỏi bếp với một bát lớn củ cải muối.
Cô ấy lấy ra một quả trứng trong cốc tráng men và đưa cho Miêu Kiều Kiều: "Ở nhà tôi chỉ có loại củ cải muối này thôi. Loại này chỉ dùng một quả trứng. Cô có thể lấy lại quả còn lại."
Miêu Kiều Kiều cười gật đầu: "Được, vậy tôi đã làm phiền cô rồi, tôi trở về trước."
Nhét trứng vào túi, cô vừa rời khỏi nhà góa phụ Lưu với bát củ cải muối thì nhìn thấy một bóng người cách đó không xa.
Người bên kia đang nhìn qua đây, khi nhìn về phía Miêu Kiều Kiều, anh ta lập tức xoay người chuồn sang đường phụ.
Miêu Kiều Kiều nhướng mày, cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Cô mang củ cải muối về nhà, phân phát một ít cho Lâm Cúc và những người khác, cất phần còn lại vào phòng và đi trả lại cái bát.
Khi đi trả lại bát, người đàn ông cô vừa gặp cũng đang ở nhà góa phụ Lưu.
Khi nhìn thấy Miêu Kiều Kiều, anh ta đỏ mặt lo lắng đứng lên, vội vàng giải thích nói: "Tôi đi tìm Lưu muội đổi một ít trứng, cô đừng hiểu lầm!"
Miêu Kiều Kiều: Cô không hỏi gì cả, người này sao lại căng thẳng như vậy?
Miêu Kiều Kiều lúng túng cười: "Không sao đâu, chú à, vừa rồi tôi cũng nhờ cô Lưu đổi một ít củ cải muối. Tôi tới đây trả lại bát. Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước."
Sau khi cô đặt bát xuống, cảm ơn góa phụ Lưu, Miêu Kiều Kiều vội vã rời khỏi sân.
Nhìn dáng vẻ của ông chú kia là biết ông ấy có hứng thú với Lưu góa phụ, cô sẽ không ở lại làm bóng đèn.
Lúc cô bước vào cửa, góa phụ Lưu chỉ mỉm cười và mang nước từ nhà bếp ra cho ông chú kia uống, có vẻ như hai người họ rất quen thuộc với nhau.
Như vậy thì, rất có thể góa phụ Lưu và Vương Đại Hổ không liên quan gì đến nhau.
Có vẻ như kế hoạch của cô phải thay đổi.
Vừa nghĩ tới đây, Miêu Kiều Kiều liền nhận ra một bóng người trước mặt, người đó chính là Vương Đại Hổ.
Nhìn thấy hắn ta đến gần, Miêu Kiều Kiều vội vàng trốn vào đống cỏ khô bên cạnh cô.
Cô nhìn thấy người kia đi ngang qua nhà của góa phụ Lưu, rẽ vào con đường phụ, và biến mất trong nhát mắt.
Miêu Kiều Kiều vội vàng đuổi theo, cũng may cô chạy nhanh nên vẫn có thể nhìn thấy hắn ta từ xa.
Cô đi theo Vương Đại Hổ xuống con đường mòn, sau đó tiếp tục đi vào một khu rừng nhỏ, rẽ trái rẽ phải trong 10 phút, thì đến một bụi lau sậy.
Có một phụ nữ trung niên đầy đặn đang đứng đó.
Ngay khi nhìn thấy Vương Đại Hổ, nụ cười hơi quái lạ hiện trên khuôn mặt của người phụ nữ.
Miêu Kiều Kiều lợi dụng tình huống núp sau tảng đá, vừa nhìn ra đã thấy cảnh tượng nóng bỏng mắt.
Nhìn Vương Đại Lục vội vàng giật mạnh quần của người phụ nữ, sau đó đè người này vào đám lau sậy, và thực hiện một loạt hành động đáng xấu hổ.
Mặc dù tầm nhìn bị che bởi đám lau sậy, nhưng tiếng thở hổn hển của người đàn ông và tiếng gầm rú của người phụ nữ, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến nó.
Miêu Kiều Kiều không khỏi đỏ mặt, hừ, hai kiếp cô mới 18 tuổi, còn là một cô bé, đâu đã được nhìn cảnh tượng như vậy.
Cô không thể không nhìn một lần nữa, trời ơi, trận chiến vẫn còn khá gay cấn, hình như khuôn mặt lộ ra của người phụ nữ dường như đang sùi bọt mép.
Ngay khi cô đang quan sát một cách thích thú, một con ếch lớn nhảy qua chân Miêu Kiều Kiều: "Ộp ộp "
Miêu Kiều Kiều đột nhiên rùng mình một cái.
Chỉ cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn từ phía sau!
Cô bàng hoàng quay lại, chợt bắt gặp một đôi mắt đen và sâu như hố đen chết người.
!!!
Đây không phải là đại ca đã gϊếŧ lợn rừng và cho cô gà rừng lần trước à?!
Người bên kia nhìn cô một cách kỳ lạ, khi nhận thấy động tĩnh ở phía xa, sắc mặt anh chợt đờ ra.
Nhìn thấy anh như vậy, Miêu Kiều Kiều không khỏi muốn che mặt chạy đi.
Sao mà trùng hợp đến thế!
Cô thực sự muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để trốn xuống!
Tuyệt vời, nên giải thích chuyện này như thế nào được?!
Sự trong trắng của cô đã bị hủy hoại như thế này sao! ! !