Ba mươi phút sau, Miêu Kiều Kiều cảm thấy mỹ mãn ăn no.
Ra không gian, cô mở cửa phòng ra, ngồi ở cửa bắt đầu mở bưu phẩm.
Vừa mở ra thì có một lá thư.
Miêu Kiều Kiều mở ra, là mẹ cô viết, bên trong nói đưa cô ít bông, để cho cô nghĩ làm thành một cái chăn để dùng.
Mặt khác cường điệu một chút, lúc trước cô thường xuyên uống thuốc nên cũng gửi một ít, để cho cô dùng, ngoài ra cũng không nói gì.
Miêu Kiều Kiều đem hộp thuốc cầm ra, ôm bông suy nghĩ, tầm 3 cân, khó trách lúc cô lấy từ bưu cục ra có cảm giác rất nhẹ.
Mặc kệ thế nào, cũng coi như đạt chuẩn, có thể giúp cô chống lạnh.
Nhưng lúc cô lại lôi bông ra lần nữa, nhìn bên trong là hồ dính, mí mắt không khỏi nhảy dựng.
Cái này... Là cố ý đưa cô??
Loại bông này đã cũ nhiều năm không dùng, phỏng chừng cô đem đến đây, ngay cả chó cũng không muốn dùng.
Cô mở hộp thuốc, bên trong là viên thuốc màu đen, tỏa ra mùi thuốc Đông y khó ngửi.
Nguyên chủ vì trước đây bệnh nặng, bệnh thường tái phát, lúc ấy mẹ cô tìm được một phương thuốc, ăn vào rất nhanh liền khỏi bệnh.
Nguyên chủ lúc trước đúng ngày ăn một viên, vì để tránh cho sinh bệnh, lần này xuống thôn cũng mang theo vài viên, nhưng sau khi Miêu Kiều Kiều xuyên qua thì quên mất.
Miêu Kiều Kiều đếm thử, bên trong có 25 viên thuốc, cho nên dùng được 2 năm, chẳng qua thân thể này được nước linh tuyền chăm sóc, cũng không cần dùng thứ này.
Nhưng mà cô cũng không quá tin tưởng mẹ
mình, trong trí nhớ ngoại trừ thời điểm để cô uống thuốc là ôn hòa thì các thời điểm khác không đánh thì cũng mắng.
Ngay cả bông cũng không bỏ được gửi đến đây, còn có thể đưa thuốc cho cỗ chữa bệnh sao?
Điểm này cũng không bình thường, Miêu Kiều Kiều nhìn viên thuốc trong tay, mày nhíu lại.
Xem ra cô cầm tìm bác sĩ xem qua viên thuốc này...
Buổi chiều ngày hôm sau, vừa tan tầm không lâu.
Mạnh Bảo Bảo đến chơi: “Miêu Kiều Kiều, tôi tới rồi.”
Miêu Kiều Kiều đang chuẩn bị đóng cửa trốn vào không gian: ... Người này tới thật là không đúng lúc.
Hôm qua vừa mới gặp mặt, cô còn tưởng rằng đối phương phải qua một thời gian nữa mới đến, không ngờ rằng lại đến nhanh như vậy.
Mời cô vào phòng, cô đưa cho đối phương ly nước hỏi: “Cô tới ăn cơm sao?”
Mạnh Bảo Bảo đôi mắt như nước trong veo nghiêng đầu cười nói: “Không a, tôi không đói bụng.”
Miêu Kiều Kiều kinh ngạc: “Cô làm cả ngày mà không đói?”
Mạnh Bảo Bảo lắc đầu: “Không, tôi ở trong thôn dạy học cho trường tiểu học, không mệt chút nào, tôi cũng muốn thử làm việc, nhưng cậu tôi lại không cho!”
Miêu Kiều Kiều không biết nói gì: ....Lời này sao nghe giống như Versailles?
Cô nâng mi: “Cho nên cô đến nơi này là có người thân à.”
Mạnh Bảo Bảo như gà con gật đầu: “Ừ, ông bà ngoại và cậu tôi đều ở đây, nếu không nhà tôi cũng sẽ không để tôi xuống nông thôn, cậu tôi là đại đội trưởng của thôn, đối với tôi rất tốt!”
Miêu Kiều Kiều khóe miệng vừa kéo, còn tưởng cô gái này tâm sự chí hướng thật lòng với cô, hại cô tự mình đa tình vui vẻ một hồi.
(Tác giả nói một câu: Sao lại vui vẻ, không phải ghét bỏ đối phương à.)
Mạnh Bảo Bảo lấy kẹo đường từ trong túi tiền ra: “Đây, tôi mang theo mấy viên cho cô, cô nếm thử xem, ngon lắm.”
Miêu Kiều Kiều chớp chớp mi, cô gái này rất hào phóng: “Cảm ơn, tôi lấy 2 viên là được, cô cầm về từ từ ăn.”
Mạnh Bảo bảo cũng không cho từ chối, cầm toàn bộ kẹo đường nhét vào ngực cô: “Ai da cũng chỉ có 6 viên kẹo đường, đây chính là tạ lễ lần trước cô nói chuyện phiếm giải buồn với tôi, cô lấy hết đi!”
Miêu Kiều Kiều thấy vậy cũng không cự tuyệt, nhân tiện nói: “Vậy tôi sẽ không khách khí, buổi tối cô ở lại ăn cơm đi, tối lại cùng tối đi vào rừng hái nấm, làm cô món trứng xào nấm được không?”
“Được! Đi thôi!” Mạnh Bảo Bảo ánh mắt sáng rực vội vàng lôi kéo cô đi về phía trước.
Hai người vừa mới đi đến phòng khách thì Bạch Nghiên tới.
Cô ta cười nói: “Các cô chuẩn bị đi đâu?”
Mạnh Bảo Bảo vội vã đáp lại: “Đi vào rừng hái nấm! Miêu Kiều Kiều nói tối nay nấu cho tôi ăn!”
Bạch Nghiên cười cười nói tiếp: “Tôi cũng chuẩn bị đi hái nấm, nếu không cùng nhau đi đi.”
“Được thôi, đi!” Mạnh Bảo Bảo một tay lôi kéo, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Miêu Kiều Kiều không khỏi bật cười, nha đầu kia tính tính rất năng động.
Nhưng mà cô liếc Bạch Nghiên một cái, đáy lòng nghi hoặc: trước kia cũng không thấy người này nhiệt tình như thế, có điểm kỳ lạ, cô sẽ chú ý một chút.
Trên đường, Bạch Nghiên và Mạnh Bảo Bảo giới thiệu tên.
Đang nghe đến Mạnh Bảo Bảo cũng là người Bắc Kinh, Bạch Nghiên lộ vẻ vui mừng: “Thật là trùng hợp, tôi cũng từ Bắc Kinh đến, đồng hương rồi!”
“Thật sao, thật là có duyên.” Mạnh Bảo Bảo cười tủm tỉm gật đầu.
Bạch Nghiên cắn cắn môi, ngẩng đầu lại lơ đãng hỏi: “Vậy trong nhóm người trong thôn cũng có thanh niên Bắc Kinh sao?”
“Hình như là không có, tôi mới đến hơn một tháng, những người khác đều là người thành phố.”
Mạnh Bảo Bảo nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ đến gì đó, đôi mắt sáng ngời nói:
“Còn có một người! Nghe cậu tôi nói người nọ hình như là thanh niên học lâu nhất tới từ ba năm trước, nhưng mà tính tình anh ta là lạ, không quan tâm đến ai.”
Nghe như thế, Bạch Nghiên bật người kích động nói: “Anh ấy nhìn có ổn không?”
Lời hỏi dồn dập làm cho Miêu Kiều Kiều vẫn yên lặng đứng một bên nghe hai người nói chuyện có chút cảm thấy kỳ lạ.
Cô làm bộ tò mò hỏi: “Cô quen biết người kia sao?”
Bạch Nghiên nhìn cô một cái, đáy mắt hiện lên tia chua xót, thở dài nói: “Quen biết, anh ta là vị hôn phu cũ của một người bạn của tôi, chúng tôi lâu lắm rồi không gặp mặt, lúc tôi tới nông thôn thì mới biết anh ta ở thôn bên cạnh.”
Miêu Kiều Kiều:... Nhìn cô ta thương cảm như vậy, còn tưởng rằng là tình nhân cũ.
Khó trách cô ấy vừa nghe Mạnh Bảo Bảo là người thôn bên cạnh thì tiếp cận, chắc hẳn là muốn hỏi thăm tin tức của người kia.
Nhưng theo lý nếu là bạn bè thì sớm đã đi hỏi thăm, sao lại dùng cách nói bóng nói gió để dò hỏi.
Phỏng chừng quan hệ của Bạch Nghiên và người đàn ông kia không đơn giản như vậy, hơn nữa xem đối phương một có vẻ thích người kia.
Cho nên, thầm mến bạn trai cũ của bạn thân... Có chút lúng túng.