- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch
- Chương 24
Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch
Chương 24
Thôi Đại Tráng dùng búa sắt chặt cây, Vương Cương và Miêu Kiều Kiều ở một bên thu thập nhành cây.
Ba người phối hợp rất tốt, không đến một giờ, cũng đã chém được ba bó củi hai to một nhỏ.
Miêu Kiều Kiều: “Anh Vương, phiền anh giúp em cầm chỗ củi này trở về, em đi đến chân núi luyện tập một chút, tối sẽ trở về.”
“Được, em đi cẩn thận.” Vương Cương cùng Thôi Đại Tráng mang củi rời đi.
Đám người vừa đi, Miêu Kiều Kiều vội vàng bí mật tiến vào không gian.
Hôm nay ở trong không gian luyện tập.
Cứ uống nước linh tuyền, sau đó đi vệ sinh rồi lên cân: 158 cân (79kg).
Vừa thấy con số này, Miêu Kiều Kiều liền cả người buồn bực.
Cân nặng sao lại tăng ngược lên rồi, xem ra hôm nay chưa vận động đủ, phải luyện thêm!
“Đứng lên!” Miêu Kiều Kiều bắt đầu chạy bộ.
Vừa chạy vừa hô: “Hắc! Hắc! Hắc! Phải giảm béo! Phải xinh đẹp! Mình muốn được vạn người mê!”
Vừa chạy vừa thông suốt, tâm tình tốt hơn hẳn, quả nhiên vận động là phương thuốc tốt!
“Xe đạp ta tới đây!” Miêu Kiều Kiều ngồi trên xe đạp, bắt đầu kiên cuồng đạp, “Hừng hực!”
Hai chân trong không khí vận động thành ảo ảnh, chờ Miêu Kiều Kiều tập xong 30 phút, đã mệt muốn đổ mồ hôi, chân cũng không nâng dậy được.
Uống xong ngụm nuocs linh tuyền, lại bắt đầu nằm ngửa ngồi dậy.
Chờ cô làm xong ba lần, Miêu Kiều Kiều cảm giác thắt lưng không còn là của mình.
Đau khổ a, quả nhiên giảm béo thật cực khổ.
Nhưng vì xinh đẹp, vũ lực có giá trị, cô nhất định phải vận động!
Mí mắt nháy nháy, suy nghĩ trực tiếp gọi một cây mộc côn.
Miêu Kiều Kiều cầm mộc côn trong tay, đột nhiên đầy hứng thứ, chuẩn bị dùng chiêu số cá chép đánh đĩnh mà người hiện đại thường dùng.
Hai chân giơ lên cao nâng cái mông lên, sau đó rất nhanh thả xuống.
“Bùm!” Cố gắng chịu đựng nhưng cái mông mập mạp trực tiếp tiếp đất.
“Tê ~ Mông của mình ~” Miêu Kiều Kiều xoa mông đứng lên, thân thể này cũng thật kém, xem ra cần luyện tập nhiều hơn.
Kế tiếp là: chơi mộc côn, đánh bao cát, đánh người gỗ.
Tổng cộng rèn luyện 2 giờ, chờ luyện tập xong Miêu Kiều Kiều cân thêm lần nữa: 156 cân!
Nhìn con số này, cô vui vẻ cười toe toét.
Dựa vào tiến độ, mỗi ngày gầy 1-2 cần, rất nhanh sẽ gầy đi! Quả thực rất tốt!
Thời điểm cô rèn luyện trong không gian đi ra, trời đã tối.
Bây giờ là 9 giờ đêm, vẫn sớm hơn hôm qua, bây giờ cô trở về vẫn có thể học một chút.
Đi hai bước trên đường, Miêu Kiều Kiều chợt nghe trong bụi cỏ bên cạnh có âm thanh “Tất tất tác tác”.
Nhờ ánh trăng cẩn thận nhìn qua, hình như là một con gà rừng!
Gia cầm trong không gian cô cũng có, nhưng không có dã hóa.
Chẳng lẽ ông trời bồi thường cho nàng con gà rừng bị sét đánh, cố ý đưa cho cô?!
Miêu Kiều Kiều trong lòng vui vẻ, vội vàng dùng ý nghĩ lấy từ trong không gian ra một cái lưới.
Nhẹ giọng tức giận, rất nhanh đã vung lưới!
Nhưng lại rơi vào khoảng không!
Gà rừng lủi vào rừng cây, Miêu Kiều Kiều không nghĩ sẽ bỏ qua cơ hội này, vội vàng đuổi theo.
“Hô - hô -” Miêu Kiều Kiều đuổi theo gà rừng ở trong núi một lát, liền mệt thở hồng hộc.
Nhìn gà rừng bay nhanh trốn đi, Miêu Kiều Kiều dừng bước chân, buổi tối đi vào rừng không an toàn.
Quên đi, không đuổi theo, nhất định là không đuổi kịp!
Miêu Kiều Kiều cúi đầu chậm rì rì trở về, trong đầu phiền muộn.
Ai ~ đáng tiếc, bị sét đánh mất ăn 2 con gà rừng, thật đáng tiếc!
Nắm chặt bàn tay, Miêu Kiều Kiều cố gắng tự nhủ: Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ bắt được đám gà rừng, làm yến tiệc lớn cho hả giận!
.............
“Cục tác! Cục tác!” Gà rừng bị kinh hãi một đường chạy như điên.
Vừa mới trốn người kia thì bị rơi xuống hố bẫy.
Không lâu sau, một bóng người cao lớn chậm rãi đi đến.
Nhìn con mồi trong hố, ánh mắt anh khẽ nhúc nhích, môi bạc hơi cong: “Vận khí không tồi, con gà rừng này vừa lúc cho ông bà bồi dưỡng cơ thể.”
---
Trong phòng.
Miêu Kiều Kiều ở trong không gian tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo, sau đó đem hai bộ quần áo bẩn ở trong không gian giặt sạch.
Dù sao chỗ này cũng không có ai nhìn chằm chằm, mọi người cũng không nhàm chán chú ý khi nào cô tắm rửa giặt quần áo.
Về nấu cơm, có cái ống khói, cô cũng phải làm bộ, bằng không người khác sẽ hoài nghi.
Bình thường có thể nấu chút cơm vân vân, đồ ăn thì ở trong không gian làm.
Đến lúc đó cũng không ai biết cô ăn gì.
Chờ giặt xong quần áo, cô ở trong không gian ăn chút đồ, sau đó cầm sách vở đến phòng khách trước sân cùng đọc sách với mọi người.
Tuy rằng cô cũng mua dầu hỏa, nhưng có thể tiết kiệm thì vẫn tiết kiệm, mọi người cùng nhau học tập vẫn tốt hơn.
Những người khác không thấy phản ứng của cô, cũng tự cúi đầu học tập.
Nguyên chủ mang sách giáo khoa từ nhà đi, nhưng đồ đạc cũng không nhiều lắm, cô vẫn chỉ giữ sách ngữ văn và hai sách môn khác.
Miêu Kiều Kiều chuẩn bị học thuộc toàn bộ kiến thức toán học, lại đến trạm phế phẩm trên trấn, đến lúc đó nhìn xem có thứ gì tốt không.
Mười một giờ đêm, mọi người mới bắt đầu ngẩng đầu lên.
Còi báo thức của Vương Cương reo lên: “Hôm nay học đến đây thôi, mọi người đi ngủ đi.”
Mọi người gật đầu, bắt đầu đứng lên thu dọn sách vở.
Miêu Kiều Kiều cầm sách vở đi mới được một lát, cảm thấy ở sau có người đi theo.
Cô quay đầu lại nhìn người kia, nhíu mày: “Đi theo tôi làm gì, phòng anh ở phía trước.”
Vẻ mặt Cổ Từ đầy ai oán: “Nghe nói buổi trưa cô cho bọn Vương Cương đồ ăn, sao tôi không có?”
Miêu Kiều Kiều vừa nghe liền trợn mắt, người này sao lắm mặt?!
Xem lão nương không xử hắn!
“Bọn Vương Cương chị Lâm buổi trưa đến giúp tôi, tôi đưa đồ cho họ là đương nhiên! Xin hỏi ngài làm cái gì? Không biết xấu hổ tới tìm đồ ăn chỗ tôi?!”
Cổ Từ sắc mặt trắng nhợt, giải thích: “Thân thể tôi không thoải mái, cho nên không đến giúp cô...”
“Được rồi, anh cũng không cần giải thích.” Miêu Kiều Kiều trực tiếp trở mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Tôi với anh không có quan hệ, về sau ít lại gần!”
Dứt lời, cô mở cửa phòng, “Ba” một tiếng đóng cửa cái rụp.
Cổ Từ đứng tại chỗ, đáy lòng tức giận.
Đi đi, làm bộ làm tịch, được lắm!
Đến lúc đó Miêu Kiều Kiều cô còn phải khóc cầu tôi!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch
- Chương 24