Rất nhanh đã đến trấn trên.
Miêu Kiều Kiều quẹo vào nơi bí mật ở sườn núi, sau đó vào không gian một chuyến.
Tốt nhất vẫn nên ngụy trang thành bán đồ vật, miễn cho sau này xảy ra vấn đề.
Cô tìm đồ trang điểm vứt trong không gian, bôi đen mặt mình sau đó vẽ lông mày khác đi, xõa hai bím tóc quai chèo ra, lấy khăn quàng cổ màu xanh đậm trùm hết lại. Kế tiếp tìm một cái khăn bự màu xám vây quanh nửa người trên, cả người thay đổi rất nhiều so với hình tượng trước đó.
Cô đã nghĩ kỹ trên đường đi, vừa bắt đầu nên bán đồ tốt nhất.
Bình thường một cân gạo tốn một xu ba, phấn của người giàu một xu tám, mà nửa ký dầu đậu nành lại cần tới sáu xu, những thứ này đều cần phiếu.Xem xong, cô vội vàng đi đến cách vách xem cửa hàng bán thịt.
Thịt này quanh năm suốt tháng mới không được mấy lần, giá cả cũng đắt đỏ.
Thịt heo 8 xu một cân, thịt gà cũng đã 7 xu một cân, thật ra giá cả trong này cũng rẻ, ở chợ đêm chắc chắn gấp bốn năm lần bên ngoài.
Nếu cô đi khu nhà xưởng để bán, so với chợ đêm giá cả thấp hơn nhưng lại dễ bán.
Miêu Kiều Kiều nhớ rõ trong công xã có một xưởng sắt thép rất lớn, nơi đó có rất nhiều công nhân.
Vì thế đi hỏi địa chỉ, một đường hỏi thăm mới đi đến gần xưởng sắt thép.
Đợi đến nơi, cô đã để vào bên trong ba lô ít đồ, mặt trên phủ một lớp vải bố, vì thế bắt đầu chậm rì rì đi dạo.
Bây giờ là thời gian làm việc buổi chiều, ngã tư đường lớn rất ít người qua lại, cho nên thân hình Miêu Kiều Kiều có chút nổi bật.
Trong chốc lát, có một bác gái tìm tới.
Hai người đối mặt, nhìn người tự hiểu rồi bắt đầu diễn trò.
Bác gái tiến lên cười ha hả kéo cô nói: “Ôi thật sự béo rồi này, cháu ở chỗ nào, tìm ta lâu chưa, đi một chút, tới nhà bác tâm sự.”
Đầu năm nay, mọi người đều nhận người thân rất nhiều, trên đường lôi lôi kéo kéo.
Khóe miệng Miêu Kiều Kiều vừa kéo: ..... Béo? Bác gái đừng nói thật vậy chứ.
“Dạ.” Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng vẫn đi theo.
Hai người đi đến một cái ngõ bí mật, bác gái vội thấp giọng hỏi: “Em gái, trong ba lô này có gì?”
Miêu Kiều Kiều thần thần bí bí nói: “Chị gái, ở đây đều là đồ tốt, gạo dầu nành thịt gà thứ gì cũng có, chị xem cần gì?”
Bác gái vừa nghe liền kích động: “Thật sao?! Thịt heo thịt gà rất hiếm có, vài tháng cũng không được ăn, em mau nói có gì, chị mua vài cân!”
Nghe vậy ánh mắt Miêu Kiều Kiều khẽ nhúc nhích.
Người này vừa lên liền hỏi thịt, xem ra trong nhà lương thực không thiếu, là người có tiền.
Cô giới thiệu: “Thịt heo 8 xu một cân, em bán 2,4 đồng. Thịt gà 7 xu một cân, em có 5 cân, một con bán cho chị 9 đồng. Đều không cần phiếu, nếu trong người chị có phiếu lương thực, hay phiếu công nghiệp gì, đó em có thể bớt một chút.”
Nghe nói như thế, bác gái có chút vui mừng.
Người này bán đồ so với chợ đêm còn rẻ hơn, nửa năm nay bà đi chợ mua hai cân thịt heo không cần phiếu, phải mất 6 đồng.
Tuy nói rẻ, nhưng vẫn cò kè mặc cả: “Ôi em gái, giá cả của em có chút cao, có thể bớt chút không.... Trong nhà chị thật ra có dư phiếu công nghiệp và phiếu bông phiếu.”
Đây chính là phiếu bà ấy cất bấy lâu, cũng chưa mua được gì.
Nếu không phải con dâu sinh cho cháu nội béo khỏe, vội vã ăn thịt bổ thân thể, cô thật sự không muốn lấy ra.
Bác gái mua một con gà và 3 cân thịt heo, đưa một chén nước cho cô, cười tủm tỉm nói: “Em đợi một lát, chị gọi chị em đến đây.”
Không bao lâu có bốn năm bác gái.
Trong đó có một bác gái rống quát: “Em gái nghe nói có người bán lương thực thật không, bao nhiêu tiền một cân?”
Miêu Kiều Kiều cười cười đem balo xốc lên, lộ ra thứ bên trong, liền nhất nhất nói: “Gạo có phiếu 2 xu 5 một cân, không phiếu 4 xu. Bột mì có phiếu 5 xu một cân, không phiếu 7 xu. Đậu nành có phiếu 1 đồng 8 xu một cân, không phiếu 2 đồng. Trừ thịt 2 đồng một cân, một con gà 5 cân 7 đồng, hai cái này khác nhau, đều cần phiếu, hơn nữa em không cần phiếu lương, phiếu khác thì có thể.”
Mấy bác gái nhìn bên trong liền kích động: “Ôi, giá này cũng rẻ, có thể lời hơn so với chỗ kia, cho tôi 10 cân gạo, 5 cân bột mì!”
“Nhưng tôi có công nghiệp khoán, cho tôi toàn bộ gà, cháu tôi đã lâu không ăn thịt!”
“Tôi vào nhà lấy bình dầu, bán 5 cân dầu nành!”
Cứ như vậy, mỗi người một câu, Miêu Kiều Kiều trong ba lô lấy ra bán sạch.
Lúc gần đi, mấy bác gái lôi kéo cô, dặn dò nhất định phải quay lại đây.
Miêu Kiều Kiều tự nhiên vui tươi hớn hở đáp ứng.
Một chuyến này tổng cộng bán lời được 80 đồng, tấm vé ngân phiếu định mức, thu hoạch vẫn rất khá.
Lần đầu bán đồ cũng rất thuận lợi, làm cho cô càng thêm tin tưởng.
Kế tiếp, cô dựa theo phương pháp này đi đến 2 ngõ nhỏ, thành công bán được không ít đồ.
Vài lần di chuyển, cô tổng cộng thu được 200 đồng tiền, cộng thêm vài cái phiếu định mức.
Tiền này đủ cho cô mua thên vài thứ, Miêu Kiều Kiều tính toán xong thì thu tay lại.
Vũ lực hiện tại của cô vẫn chưa đủ, không dám mạo hiểm, dù sao về sao thời gian cũng nhiều, không cần vội vàng.
Ở một chỗ bí mật cô lấy ra vài thứ từ không gian, đem đặt trong ba lô, Miêu Kiều Kiều tâm tình rất tốt trở về nhà.
Mới đi được nửa đường cô nghe thấy ở xa có tiếng kêu cứu.
“Cứu mạng! Ai tới cứu tôi a, ô ô ô...”