Chương 43

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Tú Mỹ, bà ta nhớ tới chuyện lần trước đến cục công an cũng liên quan đến cô ta, thế là sắc mặt càng thêm khó coi: "Cái con nhỏ xui xẻo này mày chỉ biết gây hoạ cho gia đình."

Lâm Tú Mỹ xốc tay áo lên, thấy chỗ Trương Vĩnh Phương vừa tát thật sự rất đỏ, chắc bà ta đã dùng hết sức lực, lúc này cô ta chỉ cảm thấy đau rát. Ngoại trừ cơn đau này, trong lòng cô ta tràn đầy nghi hoặc, rõ ràng trước khi ra khỏi cửa Trương Vĩnh Phương còn khen cô ta ra mặt, bây giờ thái độ lại thay đổi nhanh như thế, rốt cuộc ở nhà Lâm Ái Quốc vừa xảy ra chuyện gì.

Phòng hai bên này, Chu Vân Hoa do dự liếc nhìn Lâm Ái Dân: "Có phải ra ngoài xem sao không?"

Lâm Tú Lệ bất lực nhìn bà ấy một cái, xem ra bản tính tốt của mẹ cô ấy không thể thay đổi, may mà Lâm Ái Dân không làm cô ấy thất vọng: "Không được, bây giờ đi ra ngoài, nhất định mẹ sẽ mắng nhiều hơn, có khi còn nghĩ chúng ta cố tình xem trò cười của bà ấy."

Lâm Tú Lệ gật đầu phụ họa nói: "Cha nói đúng, mẹ cũng biết rõ bà nội rồi, bây giờ chuyện quan trọng nhất mẹ cần làm là chăm sóc bản thân thật tốt, đừng lo lắng chuyện gì khác." Xem ra phải xây nhà càng sớm càng tốt, nếu không mỗi ngày ở chung với bọn họ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.

Chu Vân Hoa vốn muốn nói gì đó, nhưng cái thai trong bụng đột nhiên cử động khiến bà ấy sờ sờ bụng dưới, đứa trẻ này động đậy sớm hơn hai lần trước, nhất định là một bé trai, nghĩ đến đây, khoé môi bà ấy chậm rãi cong lên.

——

"Mẹ, không cần tức giận vì một người như vậy, không đáng đâu." Lâm Tú Quyên bất lực nhìn Hồ Yến Hoa vẫn đang thở hổn hển bên cạnh.

Hồ Yến Hoa thấy cô bình thản như không có việc gì thì hung hăng nhìn Lâm Ái Quốc: "Tú Quyên, con biết gì không, vừa rồi nếu không phải con doạ bà ta bằng lời nói đó thì nhất định bà ta sẽ truyền ra ngoài, nếu con bị mang tiếng khắc chồng, vậy khác nào ép con vào chỗ chết? Bà ta đang ép con vào ngõ cụt mà."

Nếu có thể, Lâm Tú Quyên còn ước gì mình mang tiếng khắc chồng, như thế ít nhất cô có thể yên bình một thời gian, nhưng thấy dáng vẻ tức giận của Hồ Yến Hoa bây giờ, cô chỉ có thể âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Lâm Ái Quốc có chút đau đầu nhìn Hồ Yến Hoa: "Anh biết ý của em, vừa rồi lúc em lấy chổi đuổi bà ấy đi, anh cũng có nói gì đâu, em yên tâm, từ nay về sau bà ấy có nói gì làm gì cũng không liên quan đến chúng ta."

Hồ Diên Hoa hừ lạnh một tiếng: "Vậy anh phải tự nhớ mới đúng, đừng để bà ta nhỏ vài giọt nướ© ŧıểυ mèo trước mặt mà lại mềm lòng, chẳng lẽ anh quên năm đó bà ta đối xử với chúng ta như thế nào sao? Lúc ở cữ, Tú Quyên phát sốt, nếu không phải bác cả bọn họ góp tiền thì bây giờ cỏ ở mộ con bé còn cao hơn cả anh."

Nói đến đây, sắc mặt Lâm Ái Quốc tối sầm lại, tính cách thiên vị của Trương Vĩnh Phương lúc trước khiến đôi khi ông ấy tự hỏi, liệu có phải bọn họ nhặt được mình hay không.

Nhìn thấy sắc mặt Lâm Ái Quốc thay đổi, Hồ Yến Hoa mới hài lòng nhếch khóe môi, sau đó nhìn về phía Lâm Tú Quyên bên cạnh: "Tú Quyên, con đỡ mẹ vào phòng nằm đi, mẹ sắp buồn nôn rồi."

Lâm Tú Quyên đưa cho Tiền Ái Anh cái giỏ lúc vừa tới để ở cửa: "Chị dâu, chị lấy cái này ra cho cha và anh cả ăn đi, em đỡ mẹ vào phòng nằm."

Sau khi vào phòng, Hồ Yến Hoa nhỏ giọng nói: "Tú Quyên, vừa nãy con bảo đến hội phụ nữ có thật không, người ta sẽ thực sự giải quyết những chuyện này à?"