Nụ cười trên mặt Lâm Tú Quyên vẫn như cũ, nhưng giọng điệu lại rất kiên định: "Bà ba làm mối cho con, con là người trong cuộc sao có thể không có mặt?"
Lâm Tú Quyên không tin Trương Vĩnh Phương lại đột nhiên vô duyên vô cớ đến làm mối cho mình, nhất định là có người nói gì đó trước mặt bà ta, không biết tại sao, người đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâm Tú Quyên là Lâm Tú Mỹ.
Hồ Yến Hoa biết tính tình của Lâm Tú Quyên, càng ngăn cản cô càng nhiệt tình, suy nghĩ một lúc rồi dặn dò nói: "Con có thể đi cùng, nhưng lát nữa không được nghe những gì mụ già đó nói, có mẹ và cha con ở đây rồi."
Lâm Tú Mỹ gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Mẹ, mẹ yên tâm, con chỉ đi xem rốt cuộc bà ba muốn làm gì thôi."
Tiền Ái Anh nghe vậy có chút hâm mộ nhìn em chồng, tuy nghĩ như vậy không đúng, nhưng cô em chồng này rất may mắn, hôn nhân không suôn sẻ nhưng lại có cha mẹ tốt, đây là chuyện bao người muốn cũng không có được.
Thấy bóng lưng bọn họ rời đi, Tạ Viễn Đình căng thẳng quay đầu nhìn Tạ Viễn Hướng: "Anh, chúng ta có thể đi theo xem không?" Cô bé sợ chị dâu bị ức hϊếp.
Tạ Viễn Hướng cau mày lắc đầu: "Chúng ta không thể đi qua, suy cho cùng chuyện này vẫn là chuyện của chị dâu, dù sao anh cả đã mất, chị ấy tái hôn cũng là hợp tình hợp lý, chúng ta đi sẽ không tốt."
Ba mẹ con Hồ Yến Hoa vừa đi đến cổng sân đã nghe thấy tiếng Trương Vĩnh Phương khóc: "Thằng cả, mẹ biết con trách mẹ vì năm đó để con làm con nuôi, nhưng bác cả của con mở miệng thì sao mẹ có thể từ chối? Mẹ nghĩ cả nhà con đến nhà bác cả sống sẽ tốt hơn ở nhà mình, các con đều là thịt rơi từ trên người mẹ, sao mẹ lại không đau lòng chứ."
Hồ Yến Hoa không nhịn được: "Thím ba, tôi không thích nghe những gì thím nói, lúc trước khi cho con nuôi, thím đã đòi đủ lương thực, phiếu thịt, phiếu vải, sao bây giờ lại nói như bị ép buộc vậy?"
Trương Vĩnh Phương đang khóc lóc kể lể đột nhiên bị cắt ngang, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: "Lúc đó không còn cách nào khác, trong nhà vẫn còn phải nuôi rất nhiều người, hơn nữa, không phải sau khi được nhận nuôi các con sống rất tốt sao?"
Lời cuối cùng, Trương Vĩnh Phương còn trách cứ Hồ Yến Hoa không biết ơn, nếu không phải bà ta cho bọn họ nhận nuôi, thì cả nhà bọn họ có thể sống được như bây giờ không?
Hồ Yến Hoa không giận mà cười: "Cũng đúng, nếu không phải năm đó được thím cho nhận nuôi thì nhà chúng tôi sao có thể có cuộc sống tốt như bây giờ, cho nên là, cả nhà chúng tôi phải cảm ơn thím mới đúng."
Bị Hồ Yến Hoa trách móc như thế, Trương Vĩnh Phương không biết nên nói cái gì, bà ta giật giật khóe môi, có lẽ cảm thấy mình có chỗ dựa, lại càng thêm tự tin nói: "Cho dù thế nào Tú Quyên cũng là cháu gái ruột của tao, tao chỉ muốn tốt cho con bé, Cường Tử cũng không chê con bé một đời chồng, chúng mày còn kén cá chọn canh làm gì, định để nó ở nhà họ Tạ nuôi hai cái cục nợ kia sao?"
Lâm Tú Quyên nghe vậy ánh mắt lạnh như băng, vừa định nói chuyện lại bị Hồ Yến Hoa bên cạnh ngăn lại, bà tiến lên một bước, giọng điệu không tốt nói: "Thím ba, Tú Quyên nhà tôi gọi thím một tiếng bà ba, thím nói Cường Tử kia là cháu trai nhà anh cả thím đúng không, không nói lớn hơn Tú Quyên nhà tôi bao nhiêu tuổi, cậu ta còn bị què chân, thím lấy đâu ra mặt mũi nói cậu ta xứng với Tú Quyên nhà tôi, con gái nhà chúng tôi không phải để thím chà đạp như vậy."