Từ Thiến thấy ánh mắt xung quanh đổ sang, không nhịn được tiến lên đẩy Hạ Hàn một cái: "Ai cho cô nói bậy, tôi xé nát miệng cô."
"Đợi lát nữa làm ầm đến chỗ đội trưởng thì không ai có lợi đâu, đừng đánh nữa." Thanh niên trí thức bên cạnh khuyên nhủ.
Cuối cùng hai người đều lo lắng làm ầm ĩ lên sẽ ảnh hưởng đến việc trở lại thành phố sau này, thế là hừ lạnh quay đầu mỗi người một hướng.
Chu Thần không để ý đến tranh chấp của bọn họ, bây giờ đầu óc anh ta chỉ có nghi hoặc, tại sao Lâm Tú Quyên biết chuyện của anh ta và Từ Thiến? Lúc trước anh bị lời Lâm Tú Quyên nói doạ, căn bản không nghĩ tới điều này, chuyện giữa anh ta và Từ Thiến vẫn luôn được giữ kín, ngay cả người ở điểm thanh niên trí thức cũng không biết, cô làm sao biết được.
"Ê, Chu Thần, đang nghĩ gì thế, chẳng lẽ cậu vẫn còn nghĩ về việc trở lại thành phố sao? Không bằng dứt khoát lấy con gái đội trưởng Lâm, cuộc sống sau khi kết hôn chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ." Người nói chuyện là nam thanh niên trí thức Lưu Quang trong đội, một tháng trước mới kết hôn với một cô gái trong thôn, cuộc sống cả tháng nay đúng là tốt hơn rất nhiều so với khi ở điểm thanh niên trí thức.
Chu Thần tự nhiên sẽ không thành thật với người khác, chỉ mơ hồ nói: "Cha mẹ tôi mỗi lần gửi thư đều dặn tôi không được kết hôn ở nông thôn."
"Cậu ngốc thật đấy, chỉ cần không nói với bọn họ là được, bây giờ là cơ hội tốt, cậu không nên bỏ lỡ đâu." Lúc trước có rất nhiều người ở điểm thanh niên trí thức biết chuyện của Chu Thần và Lâm Tú Quyên.
Nhìn thấy người bưng trà cho Lưu Quang, Chu Thần đột nhiên cảm thấy, có lẽ kết hôn quả thực là một ý kiến
hay, không phải Lâm Tú Quyên ghét mình vì mình không chịu kết hôn sao? Nếu mình nói muốn kết hôn, chắc là cô sẽ rất hạnh phúc.
Tan làm xong Từ Thiến liền theo dõi hành động của Chu Thần, thấy anh ta nhân lúc trời tối rời khỏi điểm thanh niên trí thức, cô ta cũng lặng lẽ đi theo, thấy anh ta mò mẫm đi một mạch về phía nhà họ Tạ thì không khỏi cười nhạo, quả nhiên là muốn qua cầu rút ván, cũng không thèm hỏi cô ta có đồng ý hay không.
Lâm Tú Quyên xuyên tới đây, cảm thấy điều khó chấp nhận nhất là việc tắm rửa hàng ngày rất bất tiện, phàn nàn thì phàn nàn, nhưng tắm thì vẫn phải tắm, chờ hai anh em Tạ Viễn Hướng tắm xong trở về phòng, cô mới vào bếp lấy nước, vừa đi ra sân đã nghe thấy tiếng động ngoài cổng.
Nhìn thấy người ở bên ngoài, Lâm Tú Quyên vẻ mặt không kiên nhẫn: "Gì nữa, anh thật sự muốn tôi đi báo cáo chuyện giữa anh và Từ Thiến sao?"
Bởi vì phải đi tắm nên Lâm Tú Quyên mặc quần áo rất rộng, để lộ ra một mảng da lớn trắng nõn dưới cổ, ánh mắt Chu Thần nhất thời nóng lên, nghĩ đến mục đích của mình, anh ta kìm nén sự kích động, dịu dàng nói: "Tú Quyên, anh biết em phiền lòng cái gì, anh thật sự không liên quan đến Từ Thiến, đều là cô ta tự tìm tới anh, em thấy như vậy được không, chờ qua một trăm ngày chúng ta sẽ kết hôn, anh sẽ đối xử với em thật tốt, được không."
Lâm Tú Quyên vốn muốn tức giận, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bóng người phía sau cây đại thụ dưới ánh trăng, cô đột nhiên thay đổi ý định: "Anh muốn lấy tôi sao?"
Trong lòng Chu Thần có chút khinh thường, biết ngay cô sẽ đồng ý mà, nhưng trên mặt lại tràn đầy dịu dàng: "Đương nhiên rồi, tại sao anh lại không muốn chứ."
"Anh thật sự không liên quan đến thanh niên trí thức Từ?" Lâm Tú Quyên nói xong, dư quang quét về phía đối diện.
"Đương nhiên không liên quan, Tú Quyên, em phải tin anh, đừng tin những lời nói nhảm kia."
"Được, vậy chờ khi nào hết một trăm ngày thì anh lại đến tìm tôi." Nói xong trực tiếp đóng cổng sân, sau đó trở về phòng gọi Tạ Viễn Hướng tới theo dõi hai người ngoài cổng.