Cũng may là qua mấy ngày, đã suy nghĩ thông suốt được không ít chuyện, nói không chừng là ông trời thấy cô đáng thương, muốn cho cô dùng thân xác này để tiếp tục cuộc sống.
Mẹ cô năm đó bị người khác hạ độc, cho nên lúc cô ở trong bụng mẹ đến khi ra ngoài có chút yếu ớt, những năm này trải qua chăm sóc kĩ lưỡng, mặc dù bên ngoài không thấy được, nhưng chỉ có người trong nhà biết, cô bệnh tật quanh năm.
Rơi vào ao sen lạnh buốt đó, cho dù là không chết, thì cũng chỉ còn được nửa cái mạng.
Đi được đến hôm nay, chỉ sợ là không thể.
Chi là, cô hy vọng thân xác của "Trần Ngọc Kiều" này, thay thế cô sống khỏe mạnh, mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng cha mẹ cô chỉ có một đứa con gái, nếu là không còn, không biết sẽ bị khổ sở dày vò đến hình dáng gì.
Còn có đứa em trai hư hỏng của cô, cả ngày chỉ biết ham chơi, không có cô quản, cũng không biết này sẽ phá của ra sao?
Nghĩ tới đây, ánh mắt lại đỏ.
Cô cảm thấy số mình cũng thật là khổ!
Buổi chiều, theo lẽ thường sẽ tiếp tục làm việc.
Giữa tháng chín là thời điểm bận rộn, nhất là ở phía nam, việc lớn nhất chính là cấy mạ non.
Đội trưởng sắp xếp, phân công rõ ràng, nhặt cây non, có người phụ trách việc cắm cây non.
Bên này đều là ruộng nước, sơ ý một chút thì sẽ dễ bị đỉa hút máu.
Vật này lúc bám lên chân không có chút cảm giác, cho đến khi nó hút no thì mới nhận ra được.
Loại này mềm nhũn, trơn nhẵn, màu đỏ hồng, dài ngắn không đồng nhất, khiến da đầu tê rần khi nhìn chúng.
Có người thậm chí trên đùi bị bảy tám con bám lên.
Loại này không dễ diệt, cách tốt nhất chính là lấy que đẩy xuống, rồi phơi dưới mặt trời, để cho hong khô.
Buổi chiều, mẹ Trần được chọn làm việc nhặt cây giống, so với việc cấy mạ thì bà cảm thấy thoải mái hơn, cả ngày lẫn đêm đều khom người thì ai chịu cho nổi?
Làm công việc này cũng không phải công việc chính của bà, những người đàn ông kia chọn bao nhiêu, bà cũng chọn theo. Vẫn còn chút sức lực để làm việc này.
Đi tới bên cạnh ruộng nước, có mấy người phụ nữ thừa dịp lúc quay lại nhặt cây non để hít thở, mẫu ruộng bên cạnh có các cô buổi trưa mang nước tới, trên môi vẫn nói chuyện náo nhiệt.
Cũng không biết nói gì, thấy mẹ Trần tới đột nhiên im lặng.
Muốn người khác không suy nghĩ cũng khó.
Mẹ Trần sắc mặt khó coi, còn có thể nói gì? Nhất định đang bàn luận chuyện con gái của bà.
Đặt một cái thúng xuống đất, không khách khí nói: “Nói chuyện gì thế? Cũng nói cho tôi nghe một chút."
Mấy người phụ nữ nghe lời này, trên khuôn mặt đều có chút lúng túng.
Còn chưa nghĩ ra lý do, chỉ thấy mẹ Trần một bên nhặt cây giống, một bên nói: “Sao, không được? Được, vậy để tôi nói chuyện với đội trưởng."
Nói xong, còn vỗ vỗ tay, làm ra dáng vẻ như đang muốn gọi một người.
Nghe lời này, mấy người phụ nữ nhất thời bị dọa sợ, các cô cũng không muốn ngày hôm nay làm việc cũng uổng công.
Một người trong đó vội vàng lên tiếng ngăn lại: “Ai ai, mẹ Kiều Kiều, cô bớt giận, cũng đừng so đo với chúng tôi làm chi, chúng tôi cũng chỉ là nói vu vơ vài câu."
"Đúng rồi đúng rồi, có thể nói gì chứ? Đều là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể."
Mẹ Trần cười nhạt, mặt không tin.
Thấy không gạt được, có người vỗ đùi nói: “Ai da, cũng không phải chúng tôi cố ý, còn không phải là sợ cô nghe thấy lại tức giận sao?"
Thấy sắc mặt của mẹ Trần càng ngày càng đen lại, vội vàng nói sang chuyện khác: "Cô phải nắm chặt một chút, cũng nên nhanh chóng tìm cho Kiều Kiều tìm một mối, nói ra cũng có chút khó nghe?"