Trần Ngọc Kiều thấy không sao cả, cô còn cảm thấy người chồng này rất biết cách đối nhân xử thế. Trước kia cô từng tham gia tiệc cưới, quả thật lúc gần về sẽ được tặng ít đồ, có điều mẹ đều để nha hoàn bên người nhận, còn bảo người ta nhớ lấy, chuẩn bị chờ sau này cô lập gia đình thì trả lễ.
"Ăn đi, nhìn không quá đắt, mẹ, con... Chồng biết đối nhân xử thế, đến lúc đó mọi người chắc chắn sẽ khen nhà họ Trần chúng ta tốt, so sánh nhà họ Chu, nhà họ Hồ không bằng chúng ta!"
Mẹ Trần nghe vậy, suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, mụ già nhà họ Chu keo kiệt, chắc chắn không hào phóng như nhà họ.
Không phải mẹ Trần khoác lác, bây giờ tiệc nhà ai mà có thịt chứ? Nhiều nhất cũng chỉ là một nồi canh trứng, mặc dù mẹ Trần bảo con dâu để lại hơn nửa số thịt, nhưng nhìn biểu tình những người đó đi là biết bữa cơm này đã làm họ hài lòng.
"Được rồi, nhưng vẫn thiệt thòi, sau này không thể tiếp túc làm chuyện ngu xuẩn này."
"Xem mẹ nói kìa, chẳng lẽ con còn phải cưới lần nữa?"
"Phì phì phì, nói gì xui xẻo đấy?"
Buổi chiều, Trần Ngọc Kiều đến phòng bếp hỗ trợ rửa bát. Cả một chậu bát đũa lớn đều là đi mượn, đàn ông thì ở bên ngoài dọn bàn dọn ghế và mang đi trả lại, mấy đứa bé cũng làm việc, đứa thì lau bàn, đứa thì quét sân.
Bận đến tận bữa tối, lần này cả nhà ăn chung, tất nhiên cơm nước tốt hơn chút, lấy thịt còn thừa ra, bỏ thêm nấm ba Trần hái ở trong núi và nấu một nồi canh thịt lớn.
Sáng sớm hôm nay mưa nhỏ đi, ba Trần chạy vào trong núi xem. Chỗ họ đều là núi, sau cơn mưa nấm mọc nhiều, nhưng không ai dám hái, vì năm trước còn có chuyện ăn nấm chết người. Nhưng ba Trần không sợ, từ nhỏ ba Trần đã theo ông cụ lên núi, nên ba Trần liếc mắt là biết loại nấm nào có thể ăn được, loại nấm nào không thể ăn được.
Nấm vừa hái tươi vô cùng, ăn vào miệng còn dai dai, nấu với thịt rồi ăn với cơm.
Mẹ Trần biết lượng cơm nhà mình ăn nên đã nấu một nồi lớn, sau đó mọi người ăn canh thịt nấm no nê.
Ngay cả Trần Ngọc Kiều cũng ăn một bát canh lớn.
Sau khi tiễn hai anh họ, trời đã tối rồi, Trần Ngọc Kiều trở về phòng, sau đó cầm chậu ra phòng bếp nấu nước nóng tắm rửa.
Sau khi cô trở lại, Du Tích Thần đã ở trong phòng. Lúc thấy cô, anh ngẩn người.
Phía trước giường có bồn tắm gỗ, bên cạnh còn để quần áo sạch sẽ.
Thấy cô như vậy, biết cô muốn tắm, đột nhiên anh có hơi ngượng ngùng.
"Em tắm trước, anh đi ra ngoài chờ." Không đợi cô nói gì, anh đã xoay người đi ra ngoài.
Còn thuận tiện đóng cửa lại.
Trần Ngọc Kiều nghiêng đầu nhìn anh. Thấy vậy, cô cắn cắn môi, vừa rồi còn nghĩ xem nên nói như thế nào, không ngờ người này vẫn rất tự giác.
Dừng một chút, cô không nhịn được nghĩ đến ba mẹ mình, mặc dù tính tình mẹ cô lạnh lùng, nhưng mọi chuyện đều lấy cha làm chủ, cho nên sau khi cô đến đây thì có cảm giác rất kỳ lạ. Rõ ràng nhà họ Trần là mẹ Trần định đoạt, các chị dâu cũng vậy, địa vị ở nhà cũng rất cao, cho nên cô không bài xích đối với chuyện lập gia đình.
Cô nghĩ mình có thể dựa vào nhà họ Trần, mà thanh niên trí thức này lại một mình ở chỗ này, sau này hẳn cô sẽ không chịu ấm ức gì.
Nhưng bây giờ cô cảm thấy, có lẽ anh là một người tốt.
Trần Ngọc Kiều tắm xong thì mở cửa, quay lại chuẩn bị đổ nước, không biết chậu làm từ gỗ gì mà rất nặng, cô không bê nổi, lần nào cũng phải khom người kéo lê trên đất.
Du Tích Thần đứng canh cửa bên ngoài, thấy cô mở cửa thì tiến vào. Thấy cảnh tượng này, anh trực tiếp vén tay áo, đi tới: “Để anh."
Anh cúi người bê chậu gỗ lên, bê ra cửa.
Đối với người tương đối cật lực bê chậu như Trần Ngọc Kiều mà nói, cái chậu nhẹ tênh ở trong tay anh.
Trần Ngọc Kiều ngồi dậy, nhìn bóng lưng của anh, nghiêng đầu.
Cô quan sát anh.
Du Tích Thần đổ nước, để chậu dựa vào tường nhà, mình đi tìm quần áo sạch sẽ trong hành lý. Phát hiện ra Trần Ngọc Kiều ngồi ở mép giường len lén nhìn mình, anh quay đầu lại cười, cố gắng dùng giọng ôn hòa nói: "Anh tắm đây, em đừng đi ra ngoài, bên ngoài có muỗi."