Chương 46: Náo Nhiệt 1

Chử Hi cũng không tiếc tiền, Lận Tông Kỳ gửi tiền và phiếu cho cô thì cô tiêu, mình không tiêu chả lẽ giữ cho sau này bà mẹ chồng tiêu à?

Nghĩ đẹp thật!

Thừa dịp bọn mẹ Lận đi làm, cô chạy đến cung tiêu xã trên thôn mua vải mua đồ ăn, thôn trấn gần bên này, đi đường khoảng nửa tiếng, chỉ là có hơi nhỏ, nhưng đồ đạc rất đầy đủ.

Bây giờ còn chưa lưu hành sợi tổng hợp, vải trong cung tiêu xã đều là "đen, xám, xanh" là chính, tuy rằng màu sắc trông quê mùa, sờ vào cũng không phải quá trơn mượt thoải mái, nhưng không thể không nói, đều là vải bông thiên nhiên tinh khiết, không cần lo lắng chất hóa học tổn thương thân thể.

Chử Hi mua vải ba màu đen trắng xám, vải màu đen màu xám là chuẩn bị may quần áo cho mình, giá cả hơi rẻ một chút, chất liệu sợi bông, ở đời sau giá mắc chết người bây giờ chỉ cần ba hào năm xu, màu trắng là vải đường vân bằng dệt bằng sợi bông, mỏng mềm thoáng khí, giá mắc hơn một chút, bốn hào bảy xu, cô chuẩn bị làm hai bộ nội y cho mình, toàn bộ phần còn lại dùng cho đứa nhỏ, tính thời gian, đứa nhỏ sinh ra vào mùa hè năm sau, đến lúc đó thời tiết nóng bức, mặc cái này thoải mái.

Cô còn mua đồ ăn, Lận Tông Kỳ gửi một ít đồ ăn vặt về, là thịt khô và pho mát, nhưng trước kia cô nghe nói mang thai ăn trái cây tốt, cho nên mua vài quả cam và quả lựu, Chử Hi còn xa xỉ mua một hộp tinh chất lúa mạch, bây giờ không mua được sữa, chỉ có thể dùng cái này để ứng phó.

Cuối cùng cô lại mua một lọ kem dưỡng da, lần trước lọ Lận Tông Kỳ mua cho cô đã dùng hết rồi, mang thai cũng không thể quên chăm sóc.

Chử Hi sợ bị người ta thấy, khi đi ra xách theo giỏ, sau khi bỏ đồ vào trong giỏ, không quay về nhà họ Lận, mà trực tiếp quẹo đến nhà họ Chử.



Mấy ngày trước nhà họ Chử đã biết cô mang thai, là mẹ Lận bảo Hữu Khánh đi nói, nghe Hữu Khánh nói, mẹ Chử hết sức vui mừng, lúc ấy lập tức múc ba chén trứng nước đường cho nó ăn, giải quyết xong ba chén, nó còn nói với mẹ Lận lần sau có việc vặt nào cứ gọi nó đi cho.

Mẹ Chử quả thật rất vui, ngày hôm sau lập tức mang theo rất nhiều đồ chạy tới, trong nhà không có con trai, mấy đứa con gái đều lục tục gả ra ngoài, tiêu dùng không lớn, nhiều năm như thế, bà và cha Chử cũng tích góp không ít thứ tốt.

Trước kia nghĩ, đứa con gái nào sống không tốt cũng có thể trợ cấp một phần, nếu đều tốt, vậy giữ lại, chờ sau này bọn họ không còn thì chia làm sáu phần, mỗi người một phần, ai cũng không chèn ép ai.

Nhưng sự thật là vẫn có chút bất công, đứa nhỏ Tam Ni này từ nhỏ đã yếu ớt, vốn không bỏ mặc được, cõi lòng không yên, năm trước còn lo lắng cô đi theo Chung Xuyên Tử chịu khổ, bây giờ lo cô ở chung với người nhà họ Lận không tốt, nghe nói chồng cô thương cô, thường xuyên gửi thư gửi đồ ăn về, không dễ gì mới yên lòng, nhưng tiếp theo lại lo lắng khi nào cô có thể mang thai, chồng mỗi ngày không ở nhà, không có con cái dễ khiến người ta nói xấu.

Nào biết lại đột nhiên mang thai, mang thai rất tốt, nhưng lại lo trong bụng là con gái, có người mẹ chỉ sinh con gái như bà đây, chuyện cưới hỏi của mấy đứa con gái cũng vất vả theo.

Mẹ Chử cảm thấy tuy rằng mình bất công, nhưng cũng không tệ với mấy đứa nhỏ khác, con gái nhà ai giống nhà bọn họ, đều được giúp đỡ quan tâm như thế, một người cũng không bỏ không nói, còn có quần áo mặc có đồ ăn, lập gia đình cũng đều không nhìn đồ cưới mà nhìn nhân phẩm, cho dù bà tốt với Tam Ni một chút, mấy đứa con gái khác cũng không lý nào hờn giận bà, hơn nữa cuộc sống của Tam Ni không tốt nhất, nhìn đống họ hàng lung tung rối loạn của nhà chồng kia, cũng trách lúc trước bà nóng nảy, nhìn thấy Chung Xuyên Tử không tệ lập tức vội gả cô qua đó, nào biết người không tệ, chỉ là mệnh ngắn, hại con gái bà thê thảm.

Cho nên bà thiên vị Tam Ni một chút cũng là chuyện rất bình thường.