Chương 42: Ngoài Ý Muốn 3

Mẹ Lận còn muốn đổi công việc cho Chử Hi, nhưng bởi vì chuyện này, trong đội cái gì cũng nói, có người nói năm nay là thời buổi rối loạn, lại vừa hạn hán vừa lũ lụt, thu hoạch căng thẳng, bây giờ trong đội còn luôn gặp chuyện không may, quả thực không phải điềm báo tốt gì.

Còn có người nói, đây là Hà Bá muốn cưới vợ, cưới vợ rồi thì đội sản xuất sẽ an ổn, dường như còn không hy vọng cô gái nhà họ Phan tỉnh lại, thậm chí còn có người liên hệ việc này với Chử Hi, nói cô mệnh cứng, đầu tiên là khắc chồng, bây giờ lại xuất hiện việc này…

Chuyện đổi công việc chỉ có thể bỏ mặc.

Trương Thục Mai nói những lời nghe được cho Chử Hi, còn nói là ai ở sau lưng nói huyên thuyên, hai người các cô tốt đẹp, hoàn toàn không có bí mật gì.

Chử Hi nhớ kỹ tên những người này, sau đó còn an ủi Trương Thục Mai, "Không sao, bọn họ thích nói như thế nào thì cứ nói, dù sao cũng không dám nói trước mặt tôi."

"Tôi chụp cái mũ mê tín qua, xem ai sợ ai?"

Trương Thục Mai nghe xong cười, cảm thấy Chử Hi như vậy rất khí phách.

Chử Hi khí phách rất nhanh đã không khí phách nổi, bởi vì cô đột nhiên phát hiện mình giống như… Có thể… Dường như… Có lẽ…

Mang thai.

Phải, đây giống như không phải một chuyện quá tuyệt vời.

Nhất là đối với cô bây giờ mà nói.

Cô mới bao nhiêu?

Trước khi xuyên qua mới hai mươi ba tuổi, độ tuổi giống như hoa tươi, cô cảm thấy mình non đến mức có thể bóp nổi trên mặt nước, trong giới bạn bè kết hôn sinh con gần như là trên bốn mươi, dù cho sau này cô vào hào môn, cô cũng không muốn từ bỏ sự nghiệp, nhiều nhất ba mươi tuổi kết hôn, sinh con với cô mà nói là xa tận chân trời.

Mà hiện tại thân thể này cũng chỉ hai mươi tuổi, còn nhỏ hơn cô ba tuổi!



Dù cho cô từng nghĩ có thể sẽ có đứa nhỏ với Lận Tông Kỳ, nhưng đó cũng là chuyện vài năm sau chứ không phải hiện tại.

Cô căn bản không có chuẩn bị tốt.

Lần trước Lận Tông Kỳ trở về, lý do Chử Hi có gan lớn như vậy đó là bởi vì đoán chắc kỳ an toàn.

Nhưng hiện tại mà xem, hình như kỳ an toàn cũng không an toàn.

Chuyện Chử Hi mang thai là tự mình phát hiện trước, đầu tiên kỳ kinh nguyệt chậm lại, bởi vì biết thời đại này lạc hậu, sợ kỳ kinh nguyệt tới đột ngột không có chuẩn bị tốt cho nên gần đây cô luôn nhớ kỹ ngày, kỳ kinh nguyệt của nguyên thân không theo chu kỳ cho lắm, luôn trước hoặc chậm hơn vài ngày, nhưng sẽ không chậm nhiều lắm, mà lần này, lùi lại nửa tháng còn chưa có động tĩnh.

Tiếp theo, Chử Hi có phản ứng, phản ứng mang thai từ trong phim truyền hình đã bị quay nát, nôn khan, mất ngủ, muốn ăn đồ chua hoặc cay.

Toàn bộ trúng hết!

Sau khi Chử Hi phát hiện không thích hợp thì không có nói với bất kỳ ai, buổi chiều tan làm sau đó tự mình đi trạm y tế của công xã.

Trạm y tế chỉ có một bác sĩ, tuổi rất lớn, trông đã sáu bảy mươi tuổi, mặt mũi hiền lành, trên người mặc một chiếc áo choàng ngắn màu trắng của Tây y, trước ngực còn treo ống nghe bệnh, có hơi chẳng ra gì, Chử Hi cảm thấy ông ta càng giống Trung y.

Quả nhiên, bác sĩ cầm ống nghe bệnh sau khi nghe lung tung vài cái ở trên người cô, đột nhiên cầm tay cô bắt mạch.

"…"

Nhưng vẫn cho cô một tin tức chuẩn xác.

"Hoạt mạch, mang thai rồi."

Quả thế.

Chử Hi cầm hai gói thuốc dưỡng thai, cả đường vung vẫy trở về nhà họ Lận.



Cô cảm thấy, mình phải nhanh nói tin tức này cho Lận Tông Kỳ biết, đứa nhỏ này là của anh, anh phải bày tỏ gì chứ.

Sinh đứa nhỏ vất vả như vậy, cô làm mẹ sao có thể không có hai bộ quần áo mới được chứ?

Ngày mai cô cũng không thể nấu cơm, mùi khói dầu vị gây sặc, không thể hun đứa nhỏ.

Còn có, nhà mẹ đẻ cũng phải thông báo, nhiều trứng gà như vậy không thể để cho Lục Ny hời hết được.



Cúi đầu nhìn bụng, vươn một ngón tay nhẹ nhàng chọt hai cái.

Đúng vậy, bây giờ cô rất quý giá.

Mà trùng hợp sao, Chử Hi vừa đến nhà, chợt nghe thấy Lận Tông Kỳ lại gửi thư.

Trong lòng bỗng chốc trống lâng lâng.

Lận Tông Kỳ đã gửi thư về mấy lần, mỗi lần cũng không cách mấy ngày, mẹ Lận đều nói, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy anh chịu khó như vậy, mỗi lần đều dùng một loại ánh mắt nhìn hồ ly tinh nhìn cô.

Ngoại trừ lần đầu tiên Chử Hi kích động phản hồi lại, viết tràn đầy hai tờ giấy, sau đó vẫn luôn kéo dài không viết. Không phải cô vô tình vô nghĩa mà là hai người vốn đã không quen thuộc mấy, mấy ngày trở về mới bốc lên một chút ngọn lửa tình yêu, người vừa rời đi, rất nhanh đã dập tắt.

Cô vốn không phải người kiên nhẫn gì, mỗi ngày không thấy người, rất khó không sa sút chây lười.

Ngược lại là Lận Tông Kỳ, mỗi lần đều viết rất nhiều cho cô, nói trong nói ngoài đều là bảo cô chăm sóc mình thật tốt, thiếu cái gì nói với anh.

Tình cảm còn mãnh liệt hơn cô nhiều.