Chương 4: Thư 1

Phòng ở hiện tại của Chử Hi không lớn, nhìn quanh cũng chỉ có mười mét vuông, lúc cô vừa mới đến trong phòng có rất nhiều đồ vật tạp nham, ngăn tủ, bàn ghế rách nát cái gì cũng có, đóng một tầng bụi thật dày.

Đồ dùng tốt nhất trong phòng chính là chiếc giường ván gỗ ở chính giữa kia, mà thật ra cũng không tốt cho lắm, buổi tối ngủ trên giường chỉ vừa cử động một chút sẽ vang lên tiếng kẻo cà kẻo kẹt, còn đong đưa.

Bên phải cửa phòng là một cái bàn “khập khiễng” nằm đối diện cửa sổ, mấy ngày nay Chử Hi tìm hai cục đá ở bên ngoài lót xuống dưới chân bàn mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng.

Căn phòng này cô đã quét dọn ba lần, bây giờ trông đã tốt hơn rất nhiều, không khí không còn mùi vị ẩm mốc nữa.

Đây là phòng của người đàn ông tham gia quân ngũ kia.

Lúc cô xuyên đến đây, nhà họ Chung đã nhận lễ hỏi của nhà họ Lận, lúc đó nguyên chủ sinh bệnh nằm trên giường, đã thế đến nửa đêm bà cụ Chung còn muốn để cháu trai nhà mẹ đẻ của bà ta sàm sỡ cô, bị cô dùng chốt cửa đập mạnh vào đầu. Ngày hôm sau trời chưa sáng cô đã bị gia đình họ đuổi sang nhà họ Lận.

Nhà họ Lận...

Chữ Hi còn nhớ rõ lúc ấy cô đứng trước cửa nhà họ Lận, nhìn phòng ốc và cảnh vật có chút xa lạ lại quen thuộc trước mặt, lúc đó ngoại trừ không thể tin được thì phần nhiều hơn là sững sờ. Tuy rằng nơi này có rất nhiều chỗ không giống với vài thập niên sau, những vẫn có thể loáng thoáng phân biệt được, sau này ở đây chính là thôn Thạch Miếu.

Một năm trước cô đã đến đây, còn ở lại một tháng, về sau cô ở đây quay phim hai tháng.

Chử Hi là một người mới ra nghề, ngoại trừ gương mặt quá mức xinh đẹp, cô không có bối cảnh, không có chỗ dựa. Có thể nhận được bộ phim được đầu tư lớn kia, không chỉ do cô có thực lực mà hơn cả là do cô may mắn, gặp được một đạo diễn nghiêm túc tuyển chọn.



Bộ phim mà cô đóng kia được cải biên từ một câu chuyện có thật, nam chính tên là Lận Tông Kỳ, sinh năm 1944, đến từ một thôn làng lạc hậu hẻo lánh ở phía Nam, mười tám tuổi đã tham gia vào quân ngũ...

Đạo diễn vì muốn tái hiện lại một cách chân thật đã cố ý mời chiến hữu và hậu bối của nam chính đến. Chiến tích huy hoàng của người đàn ông đó quá nhiều, Chử Hi không nhớ hết, chỉ biết cả đời ông đều cống hiến cho Tổ quốc, cuối cùng lại chết khi đang thực hiện nhiệm vụ. Lúc đó ông chỉ mới bốn mươi lăm tuổi, lúc được tìm thấy trên người không có nơi nào lành lặn.

Người đàn ông này là một truyền kỳ, không chỉ nhiều lần đạt được công lao to lớn, nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết khi đang làm nhiệm vụ, mà hơn cả là tài dẫn binh xuất thần nhập hóa, phàm là người đã qua tay ông đào tạo đều không phải là một nhân vật đơn giản.

Thế nên cho dù ông đã chết, vợ con ông vẫn sinh sống rất tốt.

Mà nếu cô không đoán sai, người chồng hiện tại đang tham gia quân ngũ kia của cô chính là Lận Tông Kỳ.

Chử Hi là một người rất thực tế, đối với những người anh hùng như vậy, cô kính nể, cô thưởng thức. Song, trong lòng cô biết rõ cả đời cô không bao giờ làm được đến vậy. Trên đời này trừ bản thân mình ra, không có bất kỳ ai khiến cô phải cam tâm giao cả mạng sống.

Cô muốn sống, còn phải sống cho thật tốt, thế nên cô đã chọn bước vào giới giải trí, điều này cho thấy cô cũng chẳng phải là người sẽ cam chịu sống cuộc đời bình thường.

Cho nên khi đối mặt với nguyên mẫu của nam chính bộ phim kia - trẻ tuổi, nhiều tiền, chưa lập gia đình còn rất có bối cảnh, cô không chút do dự xuống tay, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn. Chỉ tiếc gia đình bạn trai cũ của cô không phải là người lương thiện, bọn họ chê xuất thân bình thường của cô, cảm thấy cô ham hư vinh, thậm chí vì để cô hết hy vọng còn chèn ép sự nghiệp của cô...

Bây giờ thì hay rồi, cô được như ý nguyện, không gả vào nhà họ. Chẳng qua không ngờ rằng ông trời lại chơi đùa cô như thế, khiến cô xuyên qua thời gian, trở lại năm 1970 gặp Lận Tông Kỳ.

Về phần vợ trước của Lận Tông Kỳ, lúc trước đạo diễn vì quan tâm đến cảm nhận của bà cụ nên không truyền ra ngoài những thước phim đã quay được bên trong. Chử Hi chỉ nghe bạn trai cũ nói qua vài câu, nghe nói đó là một người phụ nữ lả lơi ong bướm, sau khi mở cửa cải cách cô ta bỏ trốn cùng một phú thương giàu có. Thế nhưng kết cục của cô ta cũng không tốt đẹp gì, vài năm sau chết ở nước ngoài.