Vừa nãy có chút liên quan gì tới bộ dáng ngày xưa nữa, không hề nhút nhát chút nào mà còn ngẩn cao đầu kiêu hãnh. Thế mà con đó dám nói những lời như thế với cô ta, cái gì mà nghi ngờ lựa chọn của chủ tịch. Rõ ràng cô ta chỉ nói Liêu Thanh Hoan đến quá muộn, sao lại bị vu oan đến nghiêm trọng như thế cơ chứ. Nhất thời bản thân cô ta không kịp phản ứng, thật đúng là bị hù doạ đến sợ hãi.
Vẻ mặt cô ta thay đổi liên tùng tục, người phục vụ Lâm Hương Hương bình thường ít nói, cũng là người chứng kiến toàn bộ quá trình ở cách đó không xa đã đi tới.
“Thuý Phương, cô không sao chứ? Thật ra tôi thấy Sư phó Liêu cũng tốt mà, cô đừng lúc nào cũng gây rắc rối cho cô ấy."
Lâm Hương Hương không có ý kiến gì với Liêu Thanh Hoan. Trước đây, những đầu bếp hạng nhất và hạng hai đó tính tình không tốt, lúc nào cũng sẽ mắng mỏ họ. Mặc dù hương vị nấu ăn của Liêu Thanh Hoan chỉ ở mức trung bình nhưng ít nhất cô ấy không chửi bới.
La Thúy Phương giận sôi máu nói: “Nếu cô thích cô ta thì có thể ở với cô ta. Đến lúc không còn tiệm cơm nữa thì cô mà đi về nông thôn làm ruộng với cô ta, còn lâu tôi mới giúp cô.”
Sắc mặt Lâm Hương Hương thay đổi, vội ôm lấy Lạc Thúy Phương, "Ý cô là, cái gì mà tiệm cơm không còn.”
La Thúy Phương lộ ra vẻ mặt đắc ý: "Hứa với tôi, sau này không nói đỡ cho Liêu Thanh Hoan nữa tôi mới nói cho cô biết.”
"Được rồi được rồi, tôi hứa với cô, tôi sẽ đứng về phía cô." Lâm Hương Hương vội gật đầu đồng ý.
La Thúy Phương nhìn bốn phía, kéo người vào một góc, nhỏ giọng nói: “Cô tôi không cho nói đâu nhưng tôi cảm thấy chuyện gấp lắm rồi. Cái tiệm này của chúng ta chẳng có ma nào thèm đến, cũng chẳng có người ăn cơm, mở cửa hàng ra rất vô nghĩa. Cục Thương nghiệp bên kia cực kỳ không hài lòng, thế đang có ý định đổi nơi này của chúng ta thành cửa hàng. Mà vừa vặn nơi này có hai tầng trên dưới, vị trí lại rộng rãi thông thoáng, ở cạnh nhiều nhà xưởng như vậy, mà người cũng không thiếu, chắc chắn mở cửa hàng sẽ có lợi hơn mở tiệm cơm nhiều.
Nói xong lại cảnh cáo một câu: “Cấm cậu nói với người khác đấy, đặc biệt là Liêu Thanh Hoan và Lưu Hồng Tinh ở sau kia. Nếu không còn công việc, hai đứa đấy sẽ bị chỉ định xuống nông thôn làm thanh niên trí thức. Đến lúc đó thì ngày nào cũng cắm mặt xuống đất làm ruộng, có khi lại bớt mấy phần thịt trên người cô ta xuống.”
Giờ La Thuý Phương chỉ ao ước rằng Cục Thương nghiệp thực hiện càng nhanh càng tốt thôi, tốt nhất là để cái con Liêu Thanh Hoan khiến người ta chán ghét kia cút về nông thôn đi, hừ!
Liêu Thanh Hoan bình tĩnh lại tâm trạng, chỉ cảm thấy cảm giác khó chịu vì đói từ trong bụng, lúc này mới nhớ ra từ lúc mình bò dậy khỏi giường đến bây giờ ngay cả nước bọt còn chưa kịp nuốt xuống.
Cơ thể này bị bỏ đói đến tay chân mềm nhũn, thậm chí còn choáng váng đầu. Trước kia ở quán rượu nhà bọn họ có một bác sĩ bệnh viện Thánh Mã Lệ thường xuyên đến ăn cơm, nghe ông ấy nói qua có vài người dễ bị tụt huyết áp, triệu chứng có hơi giống với cơ thể này của nguyên chủ.
Cho nên Liêu Thanh Hoan đi vội vào phòng bếp, rót cho mình ly nước uống. Sau đó bắt đầu lật xem nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị làm một phần cháo, dễ tiêu hóa còn thuận tiện nữa.
Ngay lúc cô cầm một đoạn măng tươi đi qua thì cửa sau có một người đàn ông khom lưng, không dám ngẩng đầu đi vào.
"Đồng, đồng chí Liêu."
Lưu Hồng Tinh lên tiếng chào hỏi với Liêu Thanh Hoan, thấy cô đứng phía trước thớt, cơ thể đã chặn lại toàn bộ đồ trên thớt thì ánh mắt dịch chuyển đi chỗ khác, có hơi khó tả.
Liêu Thanh Hoan quay đầu lai, cười với Lưu Hồng Tinh một tiếng: "Đồng chí Lưu, ăn sáng không? Tôi chuẩn bị nấu cháo ăn."
Lưu Hồng Tinh chớp chớp mắt, anh ta làm nhân viên trộn rau ở đây sáu năm. Liêu Thanh Hoan là mẹ cô gán nợ vào làm, có thể tay nghề không tốt, cộng thêm đầu bếp nhất đẳng và nhị đẳng đều không thích cô gái này, cũng sẽ không bắt cô nhặt rau, đều là làm việc vặt. Ở bên này hai người bọn họ coi như tương đối quen thuộc, đồng bệnh tương liên đấy mà.