Chương 2

Liêu Khả Tâm bị đẩy sang một bên liền nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Liêu Thanh Hoan với vẻ mặt dữ tợn: “Mày đẩy tao, thế mà mày dám đẩy tao.”

Liêu Thanh Hoan ngước mắt lên, mặc dù vẫn là khuôn mặt béo, thậm chí bởi vì béo khiến cho đôi mắt híp sịp lại. Nhưng khí thế trong đôi mắt ấy lại khiến Liêu Khả Tâm chùn bước, lời càng thô túc vốn ở trong miệng không dám phát ra nữa.

Một giây tiếp theo, cô ta nhận ra tại sao mình lại phải sợ Liêu Thanh Hoan. Ở nhà người chị này luôn là người để cho tất cả mọi người bắt nạt, tuyệt nhiên không dám phản kháng.

“Mày không chỉ đẩy tao mà còn dám nói chuyện với tao kiểu đấy. Tối tao sẽ nói với mẹ để mẹ cầm chổi đánh mày, nhốt mày, cấm ăn cấm uống.”

Liêu Khả Tâm nói một cách kiêu căng ngạo mạn. Từ nhỏ đến lớn, mẹ cô ta luôn đối xử với Liêu Thanh Hoan như vậy, Liêu Thanh Hoan cực kỳ sợ bị nhốt.

Liêu Thanh Hoan vừa mới tiếp thu ký ức xong, giờ đầu vẫn còn choáng váng. Cô bị âm thanh sắc nhọn của Liêu Khả Tâm ồn ào đến không kiên nhẫn, thế là tát một phát vào mặt cô em gái, đẩy sang một bên rồi nhàn nhạt nói.

“Tôi lại phải đẩy cô một lần nữa, tránh ra, đừng chặn đường.”

Sau đó cô nhặt bát bàn chải đánh răng và một chiếc khăn tắm cũ ở một bên, bước chân nặng nề bước ra ngoài.

Bỏ qua tiếng la hét khó chịu từ phía sau, Liêu Thanh Hoan cẩn thận bước qua hành lang hẹp với vẻ mặt cẩn thận, ở mỗi cửa hành lang này được xây lên bếp bằng những cục đá giản dị. Các bức tường đều bị ám khói, tất cả phủ đầy các vết dầu, toàn bộ hành lang bẩn thỉu vô cùng. Trước cửa nhà của nguyên chủ cũng có một chiếc bếp tương tự, hành lang là bếp, cũng là nơi mọi gia đình nấu nướng.

Cô nhắm mắt làm ngơ trước sự dơ bẩn này, cô chỉ theo trí nhớ tìm đến phòng tắm, vừa đánh răng vừa sắp xếp lại những ký ức lộn xộn.

Mẹ nguyên chủ sinh cô ấy không bao lâu liền qua đời, mấy năm sau, cha nguyên chủ lấy một người vợ khác, tên là Tiền Đại Chuỷ. Tiền Đại Chuỷ vì miệng rộng, còn lại xấu xí, đến tận 25-26 tuổi mới được giới thiệu cho ba nguyên chủ - Liêu Hướng Quốc. Tiền Đại Chuỷ này đối xử với nguyên chủ rất tệ, nhẹ thì mắng nặng thì đánh, chuyện lấy cây trúc đánh nguyên chủ là rất chuyện như cơm bữa. Dù sao không phải con gái ruột của mình, đánh đến mức nào cũng cảm thấy không đau lòng.

Cô gái vừa rồi trông giống như một con bọ chó chính là em gái ruột của nguyên chủ - Liêu Khả Tâm, là em cùng cha khác mẹ. Cô còn có một em trai cùng cha khác mẹ nữa là Liêu Kim Bảo.

Mẹ nào con nấy, Liêu Khả Tâm và Liêu Kim Bảo chứng kiến cảnh Tiền Đại Chuỷ đánh nguyên chủ đến quen, đương nhiên sẽ không đối xử với cô như một người chị, mà là quát mắng sai sử như con hầu.

Còn Liêu Khả Tâm doạ nhốt cô lại là vì hồi nhỏ nguyên chủ bị Tiền Đại Chuỷ nhốt ba ngày ba đêm, lý do là vì nguyên chủ không nấu cơm kịp thời. Ba ngày đó, kim chủ bị nhốt trong ngăn tủ nhỏ, không được ăn được uống. Bất kể nguyên chủ gọi như nào thì Tiền Đại Chuỷ vẫn không mở cửa, chuyện này đã để lại bóng ma tâm lý cực lớn trong lòng nguyên chủ. Từ đó về sau, nguyên chủ cực kỳ sợ Tiền Đại Chuỷ. Sở dĩ Liêu Khả Tâm lấy chuyện này ra doạ bởi chắn chắn cô sẽ sợ.

Ký ức này vô cùng đau đớn, đầu của Liêu Thanh Hoan giống như bị bóp chặt.

Đến khi cô quay về, không biết Liêu Khả Tâm đã đi đâu. Cửa phòng của cô không khoá, đương nhiên bên trong đã bị Liêu Khả Tâm lục lọi loạn hết cả lên, quần áo rách nát trong chăn đều bị lật ra ngoài. May mắn thay, căn bản nguyên chủ cũng chẳng có đồ vật gì nên Liêu Khả Tâm không thể tìm thấy gì cả.

Liêu Thanh Hoan thu dọn mọi thứ, mặc một chiếc áo choàng màu xám rộng thùng thình, một chiếc quần dài màu xám rộng, và đôi giày vải duy nhất của nguyên chủ rồi trực tiếp đi ra ngoài.



Trong trí nhớ, nguyên chủ có một công việc, làm đầu bếp hạng ba trong một tiệm cơm quốc doanh.

Điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ là ngày nay, bốn mươi năm sau, các tiệm cơm không phải của tư nhân mà là của nhà nước. Nói trắng ra thì mọi thứ liên quan đến kinh doanh hiện nay đều thuộc sở hữu nhà nước. Nếu bạn làm kinh doanh tư nhân, chắc chắn sẽ bị bắt đi phê đấu~