Chương 27

Cô vươn một tay ra, trên tay còn đang đeo găng tay vải bông vừa mới bị cô vung vẩy đến lỏng lẻo.

Kiều Trân Trân trông mong nhìn anh, lông mi dài bị nước mắt thấm ướt, hữu khí vô lực rũ xuống, lộ ra vài phần đáng thương.

Hạ Cảnh Hành hơi quay mặt đi, giúp cô tháo găng tay xuống.

Ngón tay Hạ Cảnh Hành thon dài, lại che kín bởi vết thương và vết chai, lúc tháo găng tay cho Kiều Trân Trân, anh còn cố ý tránh đi ngón tay non nớt của cô.

Kiều Trân Trân vừa cởi găng tay, liền cấp tốc chạy khỏi nơi xảy ra chuyện, sợ lại nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu.

Chỉ cần vừa nghĩ đến tình huống vừa rồi, trong lòng cô liền khó chịu vô cùng.

Cái địa phương quỷ quái này, một ngày cô cũng không ở nổi nữa!

Kiều Trân Trân một hơi chạy đến bờ ruộng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vội vàng gọi Hạ Cảnh Hành: "Đồng chí Hạ, anh mau tới giúp tôi với! Tôi muốn rửa tay!”

Cô ngại tay bẩn, nũng nịu không chịu buông tay xuống.

Hạ Cảnh Hành đem nước mà mình mới gánh từ bờ sông lên mang tới cho cô.

Kiều Trân Trân ngồi xổm trên bờ ruộng, rửa liên tục mấy lần, lòng bàn tay mềm mại đều bị chà xát đến đỏ hết cả lên, lúc này cảm giác buồn nôn trong lòng mới từ từ rút đi.

Hạ Cảnh Hành đưa lại đôi găng tay bằng vải bông cho cô.

Kiều Trân Trân lập tức chán ghét lùi lại vài bước: "Găng tay này đυ.ng phải con rết rồi!”

Đại tiểu thư không chịu đưa tay nhận, Hạ Cảnh Hành đành phải ném găng tay vào trong thùng ngâm, hỏi cô: "Công việc này là nhiệm vụ của cô à?"

Kiều Trân Trân lên án: "Đại đội trưởng nói hai mẫu cỏ dại này đều là nhiệm vụ thuộc về tôi! Giờ tôi ghét chú ấy chết đi được! ”

Hạ Cảnh Hành trầm mặc, cây củ cải đường trong đất còn chưa nảy mầm, hoàn toàn không cần phải phân loại cỏ dại rồi mới nhổ, loại công việc này đã vô cùng nhẹ nhàng rồi.

Nhưng Kiều Trân Trân còn đặc biệt tủi thân, thút thít ngồi xổm trên bờ ruộng mà lau nước mắt.

Hạ Cảnh Hành không nói thêm gì nữa, đi giúp cô nhổ một mẫu rưỡi cỏ dại còn lại.

Cánh tay của anh rắn chắc mạnh mẽ, nhẹ nhàng thoải mái là có thể nhổ tận gốc cỏ dại, hiệu suất kinh người.

Trong lòng Kiều Trân Trân vẫn còn sợ hãi, căn bản không có khả năng xuống đất làm tiếp nữa.

Cô thấy Hạ Cảnh Hành giúp mình làm việc, nói rất chắc chắn với anh: "Tôi không để anh làm việc không công cho tôi được, lát nữa tôi cho anh tiền.”

Hạ Cảnh Hành dừng lại, thẳng lưng lên, nhìn thẳng Kiều Trân Trân, ánh mắt vừa đen vừa trầm: "Những lời vừa rồi của cô là đã đủ để tôi tố cáo cô rồi đấy.”

Kiều Trân Trân quên mất bối cảnh thời đại của nới này: "... Sau này tôi sẽ không nói như vậy nữa.”

Hạ Cảnh Hành lúc này mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm việc: "Em gái tôi mấy ngày nay ăn không ít đồ của cô rồi.”

Đây là đang giải thích nguyên nhân anh giúp cô làm việc thế này.

Kiều Trân Trân uể oải tinh thần mà "À" một tiếng, rồi cũng không nói gì nữa.

Hạ Cảnh Hành làm việc giống như một người máy, như thể hoàn toàn không biết mệt là gì.

Kiều Trân Trân nhìn anh làm việc, tâm tình chậm rãi bình phục lại.

Đợi sắc trời tối đen, cỏ dại hai mẫu đất kia cũng gần như đều được xử lý sạch sẽ.

*

“Kiều Trân Trân — —”

Kiều Trân Trân nghe thấy có người đang gọi cô, vừa xoay người lại, liền nhìn thấy Tống Quế Hoa đang đi về phía này, vội vàng vẫy tay nói: "Chị Quế Hoa, em ở đây!”

Tống Quế Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Đã trễ thế này, sao em còn không trở về? Chị còn tưởng em lại ngã xuống mương rồi1”

Vẻ mặt Kiều Trân Trân đau khổ: "Em còn chưa làm xong việc.”

Tống Quế Hoa đi dọc theo con đường nhỏ lên, còn chưa tới trước mặt Kiều Trân Trân đã nhìn thấy bóng lưng một người đàn ông đang đi xa dần.