Sau khi Kiều Trân Trân nói với Đinh Tiểu Hà một tiếng thì liền xách đồ lên rồi đi luôn.
Ký túc xá của các cô nằm ở phía đông đội sản xuất, mà nhà đồng chí Hạ thì ở mé rìa phía tây. Một đông một tây như thế này, ở giữa cách nhau hơn phân nửa cái đội sản xuất rồi.
Giờ này thì phần lời người trong thôn đều đang bận rộn làm việc trên đồng, dọc đường đi Kiều Trân Trân cũng không gặp được mấy người.
Đến phía tây thôn, cô liếc mắt một cái à đã nhìn thấy ngay hai gian nhà đất được xây gần chuồng bò - bởi vì mới xây nên trông rất là bắt mắt.
Chủ nhân còn dùng hàng rào vây thành một sân nhỏ, trên khoảng đất trống giữa sân có dựng một gian bếp giản dị.
Kiều Trân Trân vỗ vỗ cổng sân, bên trong không ai lên tiếng trả lời cả.
Cô đợi một lúc mới sực nhớ ra, người khác đều ra đồng làm việc cả rồi, dĩ nhiên người nhà này cũng không ngoại lệ!
Kiều Trân Trân cân nhắc trong lòng một chút, cô cũng không thể lại mang về đống đồ này về được, không bằng cô đi vào trong sân, đặt những món đồ mình mang cho người ta này vào trong phòng bếp nhỉ?
Kiều Trân Trân nhìn hàng rào thấp bé trước mặt, độ cao này đối với cô thì không thành vấn đề.
Nhưng một giây sau, cô liền vội vàng bỏ ý định này ngay. Rõ ràng là cô tới đây tặng đồ, sao lại làm như thể chẳng khác gì kẻ trộm vậy trời.
Lúc Kiều Trân Trân còn đang khó nghĩ vô cùng, liền nhìn thấy một cô bé khoảng bảy – tám tuổi đi tới từ phía trước mặt cô.
Trên lưng cô bé đeo một cái gùi lớn, cúi đầu đi về phía trước. Quần áo trên người cô bé rõ ràng là khá nhỏ, để lộ ra một đôi cổ tay nhỏ đến đáng sợ, tóc là do suy dinh dưỡng một thời gian dài mà trở nên khô vàng xơ xác.
Trong lúc Kiều Trân Trân quan sát cô bé, cô bé cũng đã phát hiện ra - có người lạ đáng đứng trước cổng nhà mình.
Hai tay cô bé nắm chặt hai bên dây đeo của cái gùi, có chút phòng bị mà dừng lại, thậm chí còn lui về phía sau vài bước.
Kiều Trân Trân vội vàng lộ ra một nụ cười thật tươi, cô vừa mới cùng cô bé liếc mắt nhìn nhau một chút, để ý thấy mặt mày cô bé này có vài phần tương tự với đồng chí Hạ, liền lớn mật suy đoán: "Em có phải là em gái của Hạ Cảnh Hành không?”
Cô bé nghe thấy tên anh trai mình thì thoáng thả lỏng một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Kiều Trân Trân thấy vẻ mặt sợ hãi của cô bé như vậy, đoán đây hẳn là vì sợ người lạ, thế nên cô cũng không tùy tiện tới gần, chỉ dịu dàng trấn an: "Em đừng sợ, chị không phải người xấu đâu. Mấy ngày hôm trước anh trai em đã cứu chị, hôm nay chị tới cảm ơn anh ấy.”
Nói xong, cô mở túi lưới trong tay ra, lấy túi giấy đựng bánh trứng gà, vẫy tay nói: "Em lại đây ăn bánh trứng gà đi, chị có chuyện muốn hỏi em."
Cô bé nhìn thấy bánh trứng gà trong tay Kiều Trân Trân, cơ thể không thể khống chế được mà bước tới.
Kiều Trân Trân ngồi xổm xuống, thấy cô bé đến gần, liền lấy cho cô bé vài miếng bánh trứng gà.
Cô bé nuốt nước miếng một cái, điên cuồng nhét vào trong miệng.
Kiều Trân Trân thấy cô bé ăn vừa nhanh vừa vội như vậy, mới vội vàng đưa cái túi giấy trong tay cho cô bé, khuyên nhủ: "Em ăn chậm một chút, những thứ này đều cho em cả, đừng để nghẹn.”
Cô bé nghe vậy, mặt hơi đỏ lên mà nhìn lén chị gái xinh đẹp trước mặt này.
Kiều Trân Trân thấy cô bé cuối cùng cũng ăn chậm lại, mới hỏi: "Em tên gì?"
Cô bé mớiă n đồ của Kiều Trân Trân, cũng không đề phòng cô như trước nữa, ngoan ngoãn đáp: "Hạ Cẩn Ngôn.”
Kiều Trân Trân gật đầu, tiếp tục hỏi: "Ngôn Ngôn, khi nào thì anh trai em mới về?"
Hạ Cẩn Ngôn thành thật nói: "Trời tối mới về.”
“A? Muộn thế cơ à? Vậy chị đợi không được rồi.” Kiều Trân Trân đứng dậy, đưa cái túi lưới trong tay cho cô bé: “Chờ lát nữa anh trai em trở về, em giúp chị nói với anh ấy một tiếng, đây là quà cảm ơn của chị.”