“Thế nên, sau khi tôi vừa tốt nghiệp, liền lập tức hưởng ứng lời kêu gọi của tổ quốc, chủ động đăng ký xuống nông thôn, muốn góp một viên gạch cho xã hội. Cũng vì thế mà tôi thậm chí còn từ bỏ cả công việc ở thành phố. Dù rằng sau xuống nông thôn rồi, tôi cảm thấy mình không thích hợp với công việc đồng áng, còn luôn là hai ngày đau ốm ba ngày bị thương, nhưng tôi vẫn chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc, vẫn kiên trì với lý tưởng của mình!”
"Nhưng mà, mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra, quyết định này của mình là sai lầm!"
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Kiều Trân Trân lúc này đang ừng ực nước mắt, nhưng cô không chịu để chúng dễ dàng rơi xuống, sự quật cường của cô khiến người ta nhìn mà cảm thấy đau lòng.
Đến cả một người kiêu ngạo như Kiều Trân Trân mà còn phải khóc ra, thế thì cô đã phải uất ức tủi thân đến mức nào cơ chứ!
So với điều này, mấy giọt nước mắt kia của Kiều Ngọc Lan đúng là chẳng đáng giá tiền chút nào!
Những gì Kiều Trân Trân vừa nói đã khiến tất cả những người có mặt ở đây đờ ra, thậm chí có người còn vì tinh thần của cô mà cảm động vô cùng, lặng lẽ lau nước mắt.
Thật không ngờ rằng một người yếu ớt như Kiều Trân Trân mà lại chủ động từ bỏ công việc ở thành phố để tự nguyện gia nhập đội sản xuất nghèo nàn lạc hậu này. Cái tư tưởng giác ngộ này của cô, quả thật là khiến người ta phải kính nể.
Có thôn dân còn cảm thán: "Thật là một đồng chí tốt!"
"Đúng vậy, mấy người này hẳn là nên xin lỗi thanh niên tri thức Kiều mới đúng, không thể để một đồng chí tốt như vậy phải chịu uất ức được!"
Ấn tượng của Kiều Trân Trân đã hoàn toàn thay đổi.
Kiều Trân Trân quay đầu đi, nghiêm túc nói: “Tôi không cần bọn họ phải xin lỗi, tôi chỉ mong sau này bọn họ sẽ chịu trách nhiệm về những gì mình nói và làm. Nếu không biết rõ chân tướng sự việc thì đừng có nói hưu nói vượn ở bên ngoài như vậy. Lời đồn có thể gϊếŧ chết một con người đấy!"
Thôn dân nghe vậy thì lại có ấn tượng càng tốt hơn về Kiều Trân Trân! Nhìn đi, quá gương mẫu!
Đại đội trưởng ho khan một tiếng, nói: "Những người khác thì không nói, nhưng Kiều Ngọc Lan, Trịnh Lệ Lệ và thím Trần, sự việc xảy ra lần này là do ba người dựng lên. Ba người nhất định phải xin lỗi Kiều Trân Trân cho tôi. Đây cũng là để nhắc nhở chúng ta, rằng về sau không thể oan uổng cho người tốt, càng không thể tùy tiện chụp mũ cho người khác.”
Ba người kia nhục nhã mà bị thôn dân đẩy lên phía trước, theo thứ tự mà nói xin lỗi với Kiều Trân Trân.
Đối với lời xin lỗi của ba người này, Kiều Trân Trân chỉ khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhận lấy.
Mà trong số đó, sắc mặt Kiều Ngọc Lan là khó coi nhất, đáy mắt cũng âm u đen tối.
Tình huống hiện tại khiến chị ta có cảm giác như mình đã lại quay trở về đời trước. Chị ta vẫn là cọng cỏ dại mặc cho người ta giẫm đạp, trong khi Kiều Trân Trân luôn là tâm điểm của đám đông.
Sau khi ba người xin lỗi, đại đội trưởng mới yêu cầu mọi người nhanh chóng quay lại làm việc.
Kiều Trân Trân cũng theo Đinh Tiểu Hà về ký túc xá, thu dọn những thứ mà họ mua về từ huyện thành.
Trên đường trở về, Đinh Tiểu Hà vẫn không ngừng kinh ngạc cảm thán: "Kiều Trân Trân, cậu trâu bò thật đấy! Nhưng mà cậu thực sự đã từ bỏ công việc ở thành phố ư?"
Kiều Trân Trân gật đầu, đó là sự thật, nhưng chuyện nguyên thân về nông thôn lại chẳng liên quan gì đến lý tưởng hoài bão cả, mà chỉ là để tranh giành một người đàn ông với Kiều Ngọc Lan thôi.
Nghĩ đến cái tên Chu Hà vừa ra mặt bảo vệ Kiều Ngọc Lan kia, trong lòng Kiều Trân Trân không hề dao động. Hắn căn bản không phải mẫu người cô thích, còn chẳng đẹp trai bằng đồng chí Hạ đâu!
Kiều Trân Trân chuẩn bị thừa dịp mọi người đều đang làm việc trên đồng để đưa qua cho người ta món quà cảm ơn mà mình đã chuẩn bị ở huyện thành.