" Chúng ta có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày không?" Cô tạm thời nghĩ ra được một lý do: " Tôi đau đầu lắm."
Lục Duật nói: " Cố gắng một chút, điều kiện trong thôn có hạn, chúng ta trờ về đơn vị sớm, tôi mang chị đến việc quân y kiểm tra vết thương lại cho kỹ. Hơn nữa, lần này lãnh đạo đã hết sức tạo điều kiện, quan tâm nên tôi mới được cho nghỉ năm ngày, tôi không thể quay về muộn hơn được."
Lục Duật đã nói đến nước này, cô cũng không tiện nói gì thêm nữa, nhẹ gật đầu: " Vậy tôi nghe anh."
Khương Niệm quay về phòng, ngồi trên băng ghế nhỏ, chống cằm nhìn đèn dầu hỏa thở dài.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Duật một tay cầm bồn tắm bình thường nguyên chủ vẫn dùng, một tay xách theo thùng nước ấm đi vào. Anh nhìn vào mắt Khương Niệm, rồi lại cảm thấy không được tự nhiên mà rời mắt đi, đặt bồn tắm lên mặt đật, xách thùng nước đổ vào, qua hai lần đổ hơn phân nửa thùng nước tắm.
" Thử xem nước có vừa ấm không, không đủ tôi lại cho thêm chút nước ấm."
Khương Niệm nhấp môi, dịch mông theo băng ghế về phía bồn tắm trước mặt, duỗi tay thử nước, độ ấm vừa vặn. Cô quấy quấy mấy vào nước, cúi đầu nói: " Nhiệt độ nước vừa rồi."
Lại cắn cắn môi dưới, mãi mới ra ba chữ: " Cảm ơn nhiều."
Lục Duật mang theo thùng đựng nước đi nhanh ra ngoài, lúc ra còn thuận tay đóng cửa lại.
Khương Niệm đứng dậy khóa cửa, trước tiên đi tới bồn tắm, nhìn một bồn nước lớn khóc không ra nước mắt. Trong phòng sáng ánh đèn dầu hỏa, mặt nước phẳng lặng như mặt gương. Cô khom lưng nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, phát hiện vậy mà gương mặt nguyên chủ và cô giống nhau y đúc, điểm không giống duy nhất chính là nguyên chủ quá gầy.
Sau khi nguyên chủ gả tới nhà họ Hứa, không phải ngày ngày ra đồng làm việc như khi còn ở nhà họ Khương nên mấy năm qua làn da được dưỡng trắng lại.
Khương Niệm tắm rửa xong cảm thấy toàn thân sảng khoái, cô thay một bộ quần áo sạch sẽ, vừa mở cửa toan bước ra ngoài thì thấy Lục Duật từ ngoài cổng bước vào. Anh cởi bỏ quân phục, mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là quần xanh bộ đội, tay đang cầm then cài vào khe cửa.
Nhìn thấy Khương Niệm đứng ở bên ngoài phòng, Lục Duật bước vào phòng của Khương Niệm, xắn tay áo, cúi người dùng hai tay bưng bồn tắm ra ngoài. Khương Niệm nhìn mà bội phục trong lòng, bưng cả một bồn nước mà không phải tốn sức chút nào.
Thể lực đàn ông và phụ nữ chênh lệch quá lớn.
Nếu đổi lại là cô, cô sẽ phải dùng chậu múc nước từng chút từng chút một mà mang ra ngoài.