Khương Niệm cắn một miếng bánh bao, nhưng cô không cảm nhận được mùi vị gì. Nói thật, những đồ ăn này không ngon bằng cô tự nấu, không phải do cô tự mãn mà gia đình cô làm giàu từ việc nấu ăn. Lúc mới sinh cô, cha mẹ cô mở tiệm cơm nhỏ, sau này càng làm càng phát triển, được hun đúc hơn hai mươi năm, cô nhắm mắt cũng có thể phân biệt được toàn bộ cái loại gia vị.
Ngẫm nghĩ, cô nhỏ giọng nói: " Tôi muốn tự nấu ăn ở nhà."
Lục Duật nâng mắt lên nhìn vào Khương Niệm đang cúi đầu ăn cơm, nghĩ tới cô không thích ra ngoài nói: " Vậy được, chiều nay tôi sẽ đi mua ít bột mỳ và đồ ăn."
"Sau này anh cũng về ăn cơm, không cần phải tới nhà ăn tập thể."
Dù sao cô cũng ăn của anh, uống của anh, không chủ động bảo người ta về ăn cơm, cô cũng thấy ngại.
Lục Duật gật đầu: " Được."
Sau khi ăn cơm, Khương Niệm ngủ một giấc, đến khi Lục Duật ở ngoài cửa phòng gọi cô mới tỉnh.
Cô đeo giày vải, cùng Lục Duật đi ra khỏi cổng, lại nghe thấy sân viện bên cạnh truyền đến tiếng mắng chửi của Từ Yến, đang mắng Lưu Cường không tim không phỏi, trong mắt chỉ có Trịnh Hồng, là đồ không biết xấu hổ nhớ thương vợ người khác. Vừa mắng vừa khóc, cách một bức tường cũng nghe rõ.
Nhớ tới lúc trước, khi Từ Yến gả cho Lưu Cường cũng là một cô gái trẻ trung dịu dàng hay nói hay cười.
Khương Niệm cúi đầu đi theo bên cạnh Lục Duật, trên đường đi tới bệnh viện, người đi qua đều chào hỏi với Lục Duật, ánh mắt của họ ít hoặc nhiều đều dừng vài giây trên người Khương Niệm.
Việc phó đoàn trưởng Lục về nhà chịu tang, dẫn theo vợ của Hứa doanh trưởng tới ở bộ đội đã truyên khắp nơi sau bữa trưa.
Cuối thán bảy thời tiết rất nóng, nhưng đi dưới tán lá sum xuê của cây lớn lại mát mẻ hơn nhiều.
Khương Niệm đi theo Lục Duật vào bệnh viện, cô tính toán thời gian, nữ chính chắc phải năm ngày nữa mới đến bệnh viện báo danh. Lúc đổi thuốc, bác sĩ kiểm tra nói não bị chấn động nhẹ, vết thương trên trán sẽ để lại sẹo. Vết thương này ở phía trên lông mày bên trái một chút, cách mép chân tóc khoảng một ngón tay. Miệng vết thương không lớn nhưng chắn chắn sẽ để lại sẹo, nhưng thời gian dài vết sẹo có thể sẽ mờ đi, không nhìn kĩ thì nhông nhận ra được.
Ra khỏi bệnh viện, Lục Duật dẫn theo Khương Niệm đi tới Cung Tiêu Xã.
Cung Tiêu Xã cũng không cách xa bệnh viện mấy, đi bộ khoảng nửa tiếng là tới.