Khương Niệm tỉnh giấc, phát hiện mình đã xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết niên đại, trở thành góa phụ vừa mới mất chồng. Mặc dù mới chỉ xuất hiện vài lần, nhưng cô đã rất quen thuộc với nhân vật n …
Khương Niệm tỉnh giấc, phát hiện mình đã xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết niên đại, trở thành góa phụ vừa mới mất chồng.
Mặc dù mới chỉ xuất hiện vài lần, nhưng cô đã rất quen thuộc với nhân vật này, biết rằng chỉ vài ngày sau cái chết của chồng, nguyên chủ đã bị bọn lưu manh trong làng quấy rối đến chết ngay trước cửa nhà mình.
Nhân vật này, theo cô nhớ, là vợ của một chiến hữu của nam chính.
Theo như trong sách, nam chính vốn dĩ đến dự tang lễ của chồng nguyên chủ, không ngờ suýt thì chứng kiến tang lễ của chính nguyên chủ, anh đã giải quyết hết những kẻ lưu manh làm hại nguyên chủ và sắp xếp mọi việc cho cô trước khi lên tàu trở về thành phố.
Ngay lúc đó, anh gặp nữ chính trong sách, và từ đây tình cảm giữa họ bắt đầu phát triển, cuối cùng dẫn đến một cái kết hạnh phúc.
Tuy nhiên, khi Khương Niệm xuyên không, cốt truyện đã tiến triển đến lúc cô bị nhóm lưu manh bắt giữ.
**
Điều Lục Duật tiếc nuối nhất trong đời này là không kịp nhìn người bạn chiến đấu cùng mình lần cuối, và càng hối tiếc vì không thể cứu Khương Niệm khỏi sự đau khổ.
Trong một lần thần kỳ, Lục Duật bị thương và quay ngược thời gian trở về năm năm trước, chuyện đầu tiên anh làm là về thăm nhà trong đêm, mặc dù không kịp tham dự đám tang của bạn, nhưng lại vừa kịp thời cứu Khương Niệm khỏi bọn lưu manh.
Trong nhà, chỉ còn lại một mình Khương Niệm.
Để tránh bi kịch của kiếp trước, anh đưa Khương Niệm đến quân đội, sắp xếp cho cô ở trong đại viện Quân Chúc.
Chiến hữu Tống Bạch tới thăm, nhìn thấy Khương Niệm trắng trẻo, thon thả và xinh đẹp, đã len lén hỏi anh: “Đây là ai vậy?”
Lục Duật liếc mắt đoán ngay ý đồ của anh, liền lườm một cái.
Tống Bạch xoa xoa đầu, cười ha hả, không ngại ngần: “Nếu cô ấy chưa có người yêu, giới thiệu cho tôi đi, tôi…”
Hôm đó, Tống Bạch chưa kịp thưởng thức bữa cơm nóng thì đã bị đá ra ngoài.
Lời của Tống Bạch cũng khiến những suy nghĩ đã chôn giấu trong lòng Lục Duật bùng lên.
Mỗi khi anh trở về sau những buổi huấn luyện, ngửi thấy mùi thức ăn chín trong nhà, thấy bóng dáng người phụ nữ đi qua đi lại, lòng anh như lửa đốt.
Nhất là sau mỗi lần Khương Niệm tắm xong, lại mặc chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình, đi qua đi lại trước mắt anh.
Mùi xà phòng thơm ngát trên người cô khiến Lục Duật không thể kiểm soát nổi cảm xúc, đôi mắt đen láy tràn ngập sự mê đắm và chiếm hữu.
Anh biết mình không nên có tình cảm với cô, nhưng lòng vẫn rung động, thậm chí muốn giữ cô trong lãnh thổ của mình, không cho ai khác được phép đến gần.
Người ta vẫn nói, thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng anh lại lần này đến lần khác mê mẩn cây cỏ này.
Dịch giả ơi truyện bh thì có chương mới vậy ạ