Trong nhà bếp, Diệp Tô Hồng đứng cạnh bàn, vừa ghì bát bột vừa cười tươi nhào bột, càng nhào càng hăng.
Diệp Tô Phương đang chất bếp để làm ấm chảo, thế nhưng loay hoay hơn nửa ngày mà củi vẫn chưa bắt lửa.
Diệp Tô Hồng nhìn thấy thì sốt cả ruột, nói với con bé: "Diệp Tô Phương, mày thật sự ngốc đến mức vụng thối vụng nát ra thế à. Nhóm cái bếp cũng không xong, thế này thì còn làm chuyện gì được nữa. Trong nhà chỉ còn một hộp diêm thôi, đừng có chốc lát lại hỏng thế chứ."
Nghe thấy vậy, Diệp Tô Phương lầu bầu một câu: "Em cũng có cố ý đâu. . . . . ."
Tô Từ biết Diệp Tô Phương ngốc, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn có cảm giác khác lạ.
Để không lãng phí diêm, Tô Từ đành phải tự mình qua đó, giúp em gái nhóm củi.
Lửa trong bếp dần dần cháy lên, Tô Từ đứng trước cái chảo, xắn tay áo lên chuẩn bị trổ tài đầu bếp của mình.
Cuộc sống trước kia của cô phụ thuộc vào việc xuyên không, cô đã từng đi qua đủ các thế giới khác nhau, vậy nên cũng biết một chút về kỹ năng cơ bàn như nấu nướng.
Diệp Tô Hồng ở bên cạnh nghiêm túc nhào bột mì.
Tô Từ chờ nước trong nồi cạn hết rồi đổ một ít dầu vào đun nóng, sau đó cho một chút hạt tiêu vào trong, bỏ thêm một nắm ớt khô vào, xào cho đến khi giòn rụm và biến thành màu nâu.
Hạt tiêu và ớt đều được thu hoạch từ ruộng riêng của gia đình.
Bình thường trong nhà ít xào rau nên sau khi thu hoạch cũng chỉ biết phơi khô để cất trong nhà.
Sau khi xào xong ớt, Tô Từ cọ lại chảo rồi đổ một bát nước lớn vào, để cho Diệp Tô Phương tiếp tục đun nóng.
Cô cho chỗ ớt vừa mới xào vào trong một cái bát lớn, cầm một cái chày cán bột kiên nhẫn nghiền nát chúng.
Ớt không cay lắm nhưng sau khi xào xong vẫn khiến người ta bị sặc.
Diệp An Gia bị sặc, không kìm được ho lên hai tiếng, vội vàng bịt mũi chạy ra ngoài.
Những người ngồi trong sân tất nhiên đều người thấy mùi hương, không phải mùi cay sặc sụa mà là mùi ớt xào thơm nức khiến người ta không kìm được phải nuốt nước miếng.
Diệp Lão Nhị rít một hơi thuốc, chỉ đành coi như không ngửi thấy, không ngửi thấy thì không hỏi, tiếp tục giữ tính cách và thể diện của một người làm cha như ông.
Trong nhà bếp, khi Tô Từ nghiền xong ớt cũng là lúc Diệp Tô Phương đun sôi nước trong chảo.
Tô Từ lại sai cô ta ra vườn rau trước nhà nhổ mấy cây hành lá.
Diệp Tô Hồng cũng đã nhào xong bột mì, vừa trắng vừa dẻo.
Dưới sự hướng dẫn của Tô Từ, cô ta cầm cái chày bắt đầu cán bột trên thớt.
Cán bột thật mỏng, lấy ngón tay cầm lên thấy hơi trong là được.
Sau đó rắc bột mì lên trên rồi cắt thành sợi cho vào nồi luộc, nước dùng trong chào vừa trong vừa đậm vị.
Tô Từ vớt mì đã luộc xong cho vào tô.
Diệp Tô Hồng và Diệp Tô Phương đứng bên cạnh, nhìn thấy những sợi mì trắng trẻo mềm mại, ngửi thấy mùi thơm nồng của ớt thì người nào người nấy bắt đầu nuốt nước miếng .
Tô Từ không vội vàng, thái một nắm hành rồi cho vào giữa tô mì.
Sau đó bắt đầu lấy ra khỏi túi đựng sách xì dầu, bột ngọt, hạt tiêu và dấm, bỏ một lượng vừa phải vào trong tô. Cô cho dầu vào chảo đun nóng, sau đó dùng muôi sắt múc dầu ăn rưới lên gia vị, hành lá và ớt.
Xèo xèo một tiếng, mùi thơm của gia vị, hành lá và ớt lan tỏa ra khắp phía.
Nước miếng của Diệp Tô Phương đã chảy tới cằm, Tô Từ nhắc nhở mới vội vàng giơ tay lên lau sạch.
Ánh mắt của con bé dính chặt vào tô mì xào ớt.
Sợi mì trắng trẻo ướŧ áŧ, mùi ớt thơm lừng đỏ cả mắt, còn có cả những lá hành xanh mơn mởn cùng với mùi hương khiến người ta phải nuốt lưỡi. Giờ con bé chỉ muốn thò đầu vào trong tô mì.
Tô Từ thấy Diệp Tô Hồng và Diệp Tô Phương nhìn đến trố cả mắt, miệng không ngừng chảy nước miếng thì cười nhẹ một chút.
Sau khi rưới xong dầu ăn, cô cầm đũa trộn tất cả nguyên liệu trong tô mì lại với nhau, sau đó sai Diệp Tô Hồng: "Lấy bát đi."
"Ừ ừ."
Diệp Tô Hồng vội vội vàng vàng đi tới chạn bếp lấy bát ăn cơm.
Chị ba lấy ba cái bát.
Tô Từ liếc nhìn chị mình một cái, mở miệng nói: "Lấy chín cái."
Diệp Tô Hồng nghe thấy vậy thì vội vàng đi lấy thêm sáu cái bát.
Chín bát cơm đặt trên bàn ăn, Tô Từ bưng cái tô gắp mì vào từng bát một .
Sau khi chia đều, trong tô vẫn còn thừa lại một ít.
Tô Từ đặt cái tô sang một bên, tiếp tục sai bảo Diệp Tô Hồng và Diệp Tô Phương: "Cầm đũa rồi bê ra ngoài đi. Anh cả, anh hai, chị cả, chị hai, em trai và mẹ, mỗi người một bát."
Diệp Tô Hồng và Diệp Tô Phương ngẩn cả người, không ngờ rằng mì đã ở trong bát rồi mà còn chưa được ăn.
Có điều cả hai người đều không dám nói gì lúc này, vội vàng làm theo lời sai bảo của Tô Từ, cầm đũa bưng từng bát mì ra ngoài.