Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Tiểu Phú Bà

Chương 4: Gia Cảnh Quá Nghèo Vô Cùng Nghèo 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Hoa Vinh và Tương Vân Hà kéo xe ba gác vào trong sân rồi dừng lại, chân trước chân sau vội vã chạy vào nhà.

Tô Hoa Vinh cõng Diệp Từ lên trên lưng, còn Tương Vân Hà giúp bà ôm hai chiếc chăn, một cái làm nệm lót dưới xe ba gác, một cái đắp lên người che chắn cho Diệp Từ.

Diệp Từ được Tô HAoa Vinh cẩn thận đỡ nằm xuống xe ba gác, rồi dùng chăn quấn chặt cả người cô lại. Sau đó, bà nhanh chóng kéo xe đi về hướng đại đội.

Tương Vân Hà không đi theo bọn họ. Bà đứng ở cửa hít sâu lấy lại hơi, sau đó quay về nhà.

Ngô Xảo Diễm vẫn còn chưa rời đi, vẫn đang đứng trước cửa nhà bà.

Thấy Tương Vân Hà thở dốc quay về, cô ta dùng vẻ mặt đơn thuần mang theo chút tò mò hỏi: “Thím, bé tư thế nào rồi?”

Tưởng Vân Hà đưa mắt nhìn về phía đại đội, than nhẹ nói: "Thím cảm thấy rất nguy hiểm, mắt con bé trợn trắng, cả người nó nóng như than hồng, . . Giống như... đến thở cũng không ra hơi. . . . . ."

Nghe được những lời này, Ngô Xảo Diễm mừng thầm trong lòng.

Nhưng trên mặt cô ta vẫn không có biểu cảm gì khác thường, giả vờ nhíu mày hỏi: “Nghiêm trọng đến vậy sao thím?”

Trên mặt Tương Vân Hà tràn đầy lo lắng:

“Thật sự rất nghiêm trọng.”

Ngô Xảo Diễm nhìn về phía đại đội, cúi đầu xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên.

************



Cả quãng đường Tô Hoa Vinh gần như vừa đi vừa chạy vội vã kéo xe đến trạm y tế.

Bà đỡ Diệp Từ từ trên xe ba gác xuống, ôm cô đi vào trong trạm y tế rồi đặt cô nằm xuống chiếc giường cũ bằng gỗ kê cạnh mép tường, sau đó lại vội vã đi tìm bác sĩ: "Bác sĩ Chu, làm phiền ông mau tới đây xem giúp cho con bé nhà tôi với. Nó bị sốt cao tới mức ngất xỉu."

Bác sĩ Chu khoác một chiếc áo trắng cũ bên ngoài, ông bước lại gần nhìn thấy tình hình của Diệp Từ, khuôn mặt trong nháy mắt cũng trở nên căng thẳng.

Không dám kéo dài thời gian, ông nhanh chóng tìm một cái cặp nhiệt độ đo nhiệt độ cơ thể cho Diệp Tô Từ, đồng thời đi mang bình truyền nước tới.

Bình truyền dịch được treo lên, ông nhìn cái cặp nhiệt độ đang cầm trên tay, cau mày nói: "Người con bé đã sốt cao như thế, sao bây giờ bà mới đưa nó tới đây?”

Trong lòng Tô Hoa Vinh bây giờ có cả trăm lời muốn nói ra, nhưng bà giữ im lặng không nói gì.

Bác sĩ Chu cũng không nói thêm gì nữa, bận rộn châm kim sau đó dán băng cố định bình truyền dịch cho Diệp Từ .

Tô Hoa Vinh nhìn bác sĩ điều chỉnh tốc độ truyền nước xuống thật chậm , bà lo lắng hỏi: “Bác sĩ Chu, bệnh tình con bé có nghiêm trọng lắm không?”

Sắc mặt bác sĩ Chu nghiêm túc, chân mày ông vẫn nhíu chặt: “ Sốt tới hơn 40 độ, bị choáng do sốc nhiệt, bà nói xem có nghiêm trọng hay không? Trước mắt tôi sẽ truyền nước hạ sốt, nếu con bé vẫn không khá hơn, bà mau chóng chuẩn bị đưa nó lên bệnh viện đa khoa trên huyện.”

Tô Hoa Vinh không dám nói thêm nữa, tim đập bình bịch như sắp nhảy ra ngoài. Dù biết hiện tại tính mạng của Diệp Từ đang ngàn cân treo sợi tóc, nhưng bà vẫn không nhịn được nghĩ tới —— nếu phải đưa con bé đi bệnh viện huyện, vậy bệnh này sao mà điều trị nổi?

Bà nghiêm mặt ngồi xuống chiếc ghế dài làm bằng tre ở đầu giường, trong lòng âm thầm cầu nguyện —— Quan Âm Bồ Tát đại từ đại bi, xin người cứu giúp con bé Tô Từ nhà bà lần này đi.

*************



Khi Diệp lão nhị và con trai lớn Diệp An Quốc xong việc về đến nhà, nhìn thấy trong bếp lạnh lẽo, nồi xoong không hề có hơi ấm. Đúng lúc ông chuẩn bị nổi giận thì bà hàng xóm Tương Vân Hà sang nhà cho hay chuyện con bé tư bị sốt đến ngất xỉu. Lúc này cơn tức giận của ông mới dần dần hạ xuống.

Vừa khéo Tương Vân Hà chân trước vừa rời đi thì mấy cô con gái trong nhà ra ngoài kiếm củi, cắt rau cho heo cũng quay trở về.

Cơm tối đã có người nấu nướng, ông lập tức ra khỏi nhà đi tới trạm y tế của đại đội.

Lúc ông tới trạm y tế, bình truyền nước của con bé tư cũng cạn đáy.

Nghe Tô Hoa Vinh đau khổ càm ràm vài câu, ông cất bước đi tới trước giường nhìn con bé một lúc.

Tô Hoa Vinh đứng bên cạnh ông vẫn còn đang nói tiếp: "Bác sĩ Chu nói nếu con bé vẫn chưa tỉnh lại thì sẽ phải chuyển lên bệnh viện đa khoa trên thị trấn."

Bà vừa dứt lời, Diệp lão nhị nhìn thấy lông mi con bé khẽ run rẩy, sau đó mở mắt ra.

Ông cũng không quay đầu lại, nói thẳng: “Đi bệnh viện đa khoa làm cái gì? Không phải đã tỉnh lại rồi hay sao?”

Nghe ông nói vậy, Tô Hoa Vinh vội vàng nhìn về phía Diệp Từ.

Quả nhiên con bé đã tỉnh rồi, chậm rãi chớp mắt làm rung hàng lông mi dày.

Bà lập tức mừng rỡ, vội vàng đi tìm bác sĩ Chu.

Bác sĩ Chu đi vệ sinh xong quay về, nghe thấy Tô Hoa Vinh nói Diệp Từ đã tỉnh lại, ông cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ông nhìn qua bình truyền dịch, tới gần rút ống tiêm trên mu bàn tay cho Diệp Từ, rồi đè một miếng bông tẩm cồn lên để sát trùng.
« Chương TrướcChương Tiếp »