Chương 9

Tần Kinh Trập không dám ngồi trên chiếc ghế sô pha trắng như tuyết kia, cô chỉ ngồi trên một cái ghế nhỏ bên cạnh sô pha.

Dì Ngô bận rộn pha trà, đến khi quay đầu nhìn lại, thấy cô ngồi trên ghế nhỏ, khóe miệng lộ ra một ý cười.

Bà cũng không ép Tần Kinh Trập ngồi trên sô pha nữa, mà là lấy ra thêm một cái ghế nhỏ, ngồi bên cạnh Tần Kinh Trập.

“Buổi sáng nghe nói cháu còn có một cô em gái, hiện tại đã được bao nhiêu tuổi rồi?" Dì Ngô lại hỏi.

Nghe Tần Kinh Trập nói em mình tầm khoảng ba tuổi, đôi mắt của dì Ngô lập tức sáng lên.

"Cháu gái tôi cũng chỉ mới sáu tuổi, trùng hợp hai ngày trước tôi còn mới nói chuyện cùng với con dâu, đống quần áo không mặc của cháu gái tôi không biết nên làm cái gì bây giờ, bỏ đi thì lại cảm thấy tiếc. Hay là cháu mang về cho em gái mặc thử xem, cháu thấy thế nào?”

Bà dừng lại một chút, như sợ Tần Kinh Trập không thích, bà lại vội vàng bổ sung thêm: "Cháu yên tâm, cháu gái tôi rất khỏe mạnh, quần áo tôi cũng đã giặt rất sạch sẽ rồi!"

Nói xong, bà liền bắt đầu cùng Tần Kinh Trập giải thích: “Đứa nhỏ ở cái tuổi này mà nói, mỗi ngày một dạng, vóc dáng lớn lên nhanh, quần áo vừa mua liền đã mặc không vừa nữa.”

Nhưng mà con dâu bà lại là người thích mua sắm, bà cũng không thể quản được, vì thế trong nhà của bà chồng chất không ít quần áo, trong đó còn có rất nhiều quần cái áo còn chưa mặc bao giờ.

Nhà bọn họ mặc dù khá giả, nhưng mà dì Ngô lúc trước cũng đã từng sống trong nghèo khó, hiện tại trong nhà lại chỉ có một đứa cháu, quần áo không mặc được mấy lần liền phải bỏ đi, trong lòng quả thật có chút đáng tiếc.

“Dì cũng chỉ có một cô cháu gái thôi sao?” Tần Kinh Trập hỏi.



Từ khi cô bắt đầu nhận thức được, cô liền biết, nhà nào mà chỉ có con gái, thì phải tiếp tục sinh, sinh đến khi nào có con trai thì mới thôi.

Cho nên, sau khi nghe dì Ngô nói trong nhà bà chỉ có một cô cháu gái, cô quả thật có chút không tin được tai mình.

"Đã là thời nào rồi, không phải nhất định có một con trai mới được, dù sao thì chúng ta cũng không có ngôi vị hoàng đế gì để truyền lại cho bọn nó, thì cần có con trai để làm gì? Hiện tại chỉ có một cô cháu gái như vậy thôi cũng rất tốt." Dì Ngô cười nói: "Cháu gái của tôi rất đẹp, để tôi lấy ảnh chụp cho cháu xem!"

Khi nhắc đến cháu gái, vẻ mặt dì Ngô không giấu được tự hào, cả người đều thể hiện một sự hạnh phúc khó ta, ngay cả người mù cũng nhìn ra được bà thật sự rất yêu cháu gái mình.

Trong lòng Tần Kinh Trập ngay lập tức chua xót, cô cố mở to mắt, ngửa đầu ra sau, cố gắng không để nước mắt mình rơi ra.

Thì ra ở cái thế giới này, ngay cả tư tưởng cũng có thể tiến bộ như vậy.

Dì Ngô không phát hiện ra cảm xúc của cô thay đổi, vui vẻ lấy ra một quyển album ảnh lớn từ phòng bên cạnh.

Trong quyển album đều chứa đầy ảnh chụp từ nhỏ đến lớn, tất cả đều là của một cô bé.

Cô gái trên người mặc quần áo tươi sáng đẹp mắt, làn da hồng trắng mịn, bộ dáng mềm mại, trắng nõn đáng yêu, trên mặt đều là nụ cười tự tin, vừa nhìn thì liền biết đây là cô bé được sinh ra trong sự yêu thương, đùm bọc của mọi người.

Điều này càm làm tăng thêm sự khác nhau giữa các chị em gái Tần Kinh Trập với cô bé.