Chương 7

Vừa nghe lời này của ông ta, Tần Kinh Trập ngay lập tức vui mừng, nói: "Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Một ngày một trăm đồng, cho dù có chết ở đây, cô cũng phải làm!

Quản sự sắp xếp cho mỗi người một hàng, nhổ cỏ trong hàng lúa nước.

Tần Kinh Trập nhìn mọi người ở đây đều mang giày cao su, vì thế cô liền cởi giày vải trên chân mình ra, đi chân trần xuống ruộng.

Mọi người thoáng nhìn qua đôi giày vải cô đặt trên bờ ruộng kia, sau đó khẽ trao đổi ánh mắt với nhau, tỏ vẻ tự hiểu.

Tần Kinh Trập thường ngày làm việc rất nhanh, chỉ là do hôm nay đầu cô bị thương, mà cô thì lại chưa có cái gì để bỏ bụng, cộng thêm công việc nhổ cỏ này phải cúi người liên tục, nên cô có chút mê mang.

Cũng may là thân thể cô trước giờ vẫn luôn tốt, cô chỉ cần cắn răng chống đỡ, mặc dù tốc độ vẫn còn chậm hơn những người phụ nữ ở đây, nhưng nhìn chung thì cũng không làm chậm hơn là bao nhiêu.

Những người phụ nữ ở đây thấy vậy liền rủ lòng thương, động tác trong tay bọn họ cũng chậm lại một chút.

Hai giờ trôi qua, trong lúc cổ họng của cô đã bắt đầu khô khan thì quản sự đã đến, kêu mọi người lên bờ nghỉ ngơi trong chốc lát.

Cho đến khi ngồi bên cạnh bờ ruộng, Tần Kinh Trập cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.



Trong lúc cô nhắm mắt dưỡng thần, thì có cảm giác như ai đó chạm nhẹ vào vai mình. Đến khi mở mắt ra nhìn, thì liền thấy quản sự đưa cho cô một chai nước và một gói bánh mà cô vẫn chưa từng được thấy qua.

Cô mặc dù đã lớn như vậy, nhưng vẫn chưa bao giờ được thấy được loại bánh nào bắt mắt như thế này. Mùi thơm của dầu cùng hành lá tản ra khắp nơi, khiến cho cái bụng trống rỗng của cô nhịn không được kêu lên từng hồi.

“Cầm lấy.”

Đợi quản sự nói xong, cô lúc này mới đưa tay ra nhận lấy.

Cô chưa được đi học bao giờ, nhưng mà khi còn nhỏ thì cô có lén trốn đến trường tiểu học Đại Đội để học lỏm, nên hiện tại vẫn có thể biết được không ít chữ.

Trên bình nước kia viết ba chữ to đùng "Hồng trà lạnh”. Nhưng mà, sự chú ý của cô rất nhanh đã bị ngày tháng trên nắp chai kia hấp dẫn.

Ngày 10 tháng 7 năm 2023.

Nếu cô nhớ không lầm thì thời đại trước kia của cô là 1973, không lẽ đây chính là thế giới của 50 năm sau sao?

Cô cầm chặt nắp chai, tim đập thình thịch.

Một người phụ nữ bên cạnh thấy cô như vậy, chỉ cho rằng cô không thoải mái, liền lên tiếng hỏi: "Cô gái, cháu không sao chứ?"



Tần Kinh Trập lập tức hồi phục lại tinh thần, nhìn dì Chu, sau đó cô lại lắc đầu.

“Không có việc gì thì mau ăn bánh cuốn nhân lúc còn nóng đi!”

Tần Kinh Trập đáp một tiếng, sau đó nhìn cái bánh trong tay mình.

Trước khi đến đây cô chỉ ăn được một củ khoai lang nướng cháy, hiện tại cũng đã rất đói bụng, cô không kìm được nữa, ăn như hổ đói.

Người phụ nữ lớn tuổi bên cạnh thấy bộ dạng của cô như vậy, vẻ mặt có chút đau lòng, liền luôn miệng bảo cô ăn chậm một chút, đợi khi cô ăn xong bà ấy còn đem luôn cái bánh trong tay mình đưa cho cô, sau đó giúp cô mở nắp chai nước.

Tần Kinh Trập uống một ngụm nước, cô cảm thấy hương vị của loại nước này ngon vô cùng, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng được ăn qua đồ ăn ngon như vậy!

"Đứa nhỏ này, thật khiến cho người ta đau lòng!" Người phụ nữ lớn tuổi đưa tay ra giúp cô sửa lại mái tóc rối loạn trên trán, lại tiếp tục hỏi, "Con tên gì?"

Tần Kinh Trập vội vàng nhai hết thức ăn trong miệng, trả lời: "Tần Kinh Trập.”

“Cái tên này của con thật thú vị, Kinh Trập à?" Người phụ nữ cười hỏi.

Tần Kinh Trập gật đầu: "Đúng vậy, Kinh Trập, nghĩa là đầu tháng ba.”